Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

[Fic] Bang chủ Sama

Author : El

Ratting : K

Couple : marimii , kojiyuu

note: Fic gồm 7 mẩu chuyện ngắn và xâu chuỗi với nhau , mọi người đọc tên couple chắc cũng biết đây là 1 couple ...siêu tưởng, thế nên đương nhiên fic cũng rất là phi logic  Fic này cho những shipper bất bình thường :bikido

Bang chủ Sama





1

Dinh thự Shinoda – Gia tộc đứng đầu tổ chức Yakuza phía Tây Tokyo.

Một cô gái trẻ xầm xập bước vào, trên tay cô cầm một xấp giấy gần như đã bị vò nát. Cô bước qua khu vườn rộng rồi tiến đến dãy hành lang dài, đám cận vệ cúi rạp người mỗi khi cô bước qua. Cho tới cánh cửa lớn cuối cùng, cô đá cửa xông vào .

- Mari –chan !!!!

Tiếng thét của cô khiến người phụ nữ trong bộ yukata thanh lịch đang uống trà suýt chết sặc. Cô quay qua người em họ xinh đẹp của mình, cười cười nhăn nhở 

- Có chuyện gì thế Haruna !

Haruna đập xấp giấy lên bàn, cô đang vô cùng – vô cùng tức giận , điều này cực kỳ hiếm hoi

- Trời ơi Mariko nhìn đi , chị đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa thể tốt nghiệp cấp 3. Hãy xem những thứ này đây…Toán F , Khoa học F , Lịch sử F, Ngoại ngữ F…và Thể dục bị cấm thi. Chị không định tốt nghiệp ư, chị là người đứng đầu bang hội đó và đã đúp 8 năm liền rồi.

Mariko nâng cao vạt áo chắn cơn giận của Haruna đang phun ra, trời ơi học ngu đâu phải là tội, cô cũng đâu có muốn cứ ở trường hoài chứ.

Haruna dường như đã mắng xong, ngồi lại thở dài.

- Chúng ta phải tìm cách giải quyết vụ này, mùa xuân này là kì thi tốt nghiệp rồi, chị nhất định phải vượt qua.

- Bắt cóc, uy hiếp giám thị, đánh bom trường học, đốt kết quả thi …&^%!

- No way – Haruna lừ mắt.- Em sẽ tìm cho chị một gia sư 

Mariko đang ngậm trà bỗng phụt ra khỏi miệng. Cô thực lòng không muốn nói xấu em họ mình nhưng Haruna cũng đâu có khá khẩm gì hơn , cô ấy cũng đúp liền 3 năm và may mắn tốt nghiệp được vì trở thành hoa khôi các trường trung học. Và chuyện tìm gia sư nữa, nếu nhớ không nhầm thì lần gần đây nhất cô ấy có ý định tìm gia sư cho cô là hai năm trước, một gia sư hài hước, xinh đẹp và nụ cười rất duyên, nhưng sau đó tất cả những gì cô nhận thấy là cô gia sư ấy và em họ mình quấn lấy nhau trên giường và không có lấy một mảnh vải nào trên người cả hai .

- Quên chuyện đó đi Haruna, chị không khó chịu với việc mặc đồng phục đâu…

Mariko cười hề hề, mong rằng Haruna sẽ quên đi ý tưởng tồi tệ đó , nhưng không , Haruna đập bàn đứng dậy tràn trề quyết tâm.

- Quyết vậy đi không bàn nữa, tối nay sẽ có gia sư đến dạy kèm cho chị.


Haruna bỏ đi , Mariko tiếp tục rót trà , mặt méo xệch , không biết nên cười hay nên khóc…

....

- Bẩm tiể thư, bọn Trâu Đỏ tấn công chợ phía tây đã bị bắt gọn , xử lý thế nào ạ …

- Cho bọn nó học lại trung học .

- Dạ !?! thưa tiểu thư…

- Tôi nói đùa đấy , thiến hết rồi đuổi đi.

- Rõ ,thưa tiểu thư !



2



Buổi tối 

Trong khi Mariko đang tập kiếm đạo trong phòng tập, cô chợt nghe có tiếng ồn ào bên ngoài và sau đó là Haruna bước vào, theo sau cô là hai tên đàn em đang vác một bao tải.

Hai tên đàn em đổ bao tải xuống , một cô gái nhỏ bị trói chặt cứng trong nhiều vòng dây thừng, miệng bị bịt chặt và ánh mắt to tròn vô cùng hoảng hốt.

- Ể gì thế ?!! Mariko trố mắt hết nhìn cô gái rồi lại nhìn Haruna. Em họ cô vẫn không chút biểu lộ, giọng điệu bình bình 

- Em hỏi Yuuchan xem ai là người thông minh nhất Nhật bản hiện nay, Yuuchan nói là cô bé này nên em bảo đàn em bắt về dạy cho chị. Nghe nói cô ta nhận được nhiều cái huy chương vàng ô lem píc gì gì đó lắm…Nói rồi Haruna quay qua cô gái ấy

- Có phải huy chương là mấy cái đồng tiền vàng đó không, chỉ cần cô dạy cho cô ấy tốt nghiệp thì muốn bao nhiêu huy chương cũng được, nhà chúng tôi có nhiều vàng lắm.

Cô gái nhỏ sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, nói rồi Haruna lại quay qua Mariko 

- Nếu năm nay chị tiếp tục rớt thì cả chị và cô ta sẽ chết chắc, em không đùa đâu !

Rồi đi cũng như đến , Haruna và hai tên đàn em rời khỏi đó, chỉ còn lại Mariko với cô gái nhỏ .

Cô lò dò đi tới bên cô gái kia , một cô gái còn rất trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương. Cô gái nhỏ nhìn cô đầy sợ hãi, nhưng cô chỉ mỉm dịu dàng,nhẹ nhàng vòng tay qua sau đầu cởi khăn bịt miệng cho cô ấy…

- Híc …híc…

Cô gái nhỏ muốn khóc òa lên , nhưng lại chỉ dám bật lên những tiếng nấc nhỏ, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả 

- Híc híc…

Mariko bối rối, mỗi khi dính vào “dân thường” cô đều không biết nên làm gì, đánh không được , giết không xong, hiếp càng không dám…Thấy cô gái nhỏ kia khóc, cô vội ôm lấy hai bên má cô ấy và trấn an.

- Đừng khóc … đừng khóc…a sensei…em tên là gì ?

- Hức …Mii…miichan …


- Ngoan ngoan Miichan không sao đâu. - Mariko ôm gia sư của mình vào lòng và để cô ấy nức nở trong lòng cô, tự dưng trong cô nhen nhóm một thứ cảm giác kì lạ, rất kì lạ…cô không thể biết nó là cái gì nữa …nhưng mà quan trọng là... ôm gia sư thích ghê ( *`ω´)





3


Vậy là gia sư đã ở trong nhà Mariko được một tuần, gia sư thật sự rất thông minh , toán học , vật lý, hóa học, ngoại ngữ, sinh học …cái gì cũng giỏi, giải câu đố cũng giỏi , xếp ô chữ cũng giỏi , cái gì cũng biết hết . Nhưng để dạy được chỉ 1% những gì gia sư biết cho Mariko thôi cũng là bất khả thi. Một điểm khó khăn nữa là cách Mariko ngồi học, chỉ đơ ra nhìn gia sư giảng, gia sư nói cái gì cũng gật, bảo cái gì cũng gật, rất chăm chú nhìn bảng , nhưng đến lúc hỏi lại bài có hiểu không thì chỉ cười cười, một chữ cũng không lọt vào đầu.

Lúc này là buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa. Mariko đang cùng gia sư học quốc ngữ. Gia sư kém cô 6 tuổi, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng giống cô giáo học sinh tý nào. Hôm nay cả cô lẫn gia sư đều mặc Yukata, gia sư còn đeo một gọng kính tròn đen rất đáng yêu nữa. Mariko bỗng dưng chỉ muốn ngồi ngắm gia sư thôi...

- Marichan, bài thơ này hiểu như thế nào ?

“Trong giông bão
Áo rơm người chèo chống
Hóa áo hoa đào”

- Marichan...đó chỉ là đọc ngữ âm bài thơ thôi, Marichan có hiểu câu thơ không...

Mariko ngơ ngẩn nhìn gia sư của mình, cô khẽ cười khi phát hiện một cái bĩu môi vô thức từ cô bé ấy. Đột ngột một tiếng sấm rền vang, gia sư nhỏ của cô run rẩy đánh rơi quyển sách.

Mariko không biết rõ tại sao mình lại làm như vậy, đến khi có thể nhận ra được mọi việc, cô đã thấy mình ôm chặt Miichan vào lòng. Gia sư nhỏ bé nép trong lòng cô, bên ngoài trời vẫn mưa, sấm nổ đì đùng. Cô lại chợt thấy những cảm giác ấy lại đến, khi cô ôm cô gái này vào lòng , mọi thứ dường như rất bình yên, cơ thể cô thả lỏng và trái tim được lấp đầy bởi ấm áp.


Đêm đó cô ôm lấy gia sư ngủ, Miichan nhìn cô với đôi mắt trong veo của một con mèo con, rúc sâu vào ngực cô

- Marichan, em rất thích hương thơm của marichan...

Bóng tối giấu đi nét ửng hồng trên khuôn mặt của Mariko. Năm nay cô đã 26 tuổi, và lần đầu tiên có người khiến cô phải thẹn thùng như thế này. Một lát sau, hơi thở của Miichan đã trở nên đền đặn, cô cúi xuống , hôn nhẹ lên trán cô bé rồi nhắm mắt lại ...

“Ta cũng rất thích hương thơm của em, miichan”




4




- Someday !!!! Đó là những thứ chị học được suốt hai tuần nay sao Mariko !

Haruna thét lên rồi chuyển tia nhìn khủng khiếp sang Miichan. Cô gia sư nhỏ sợ run lên, nước mắt đã bắt đầu chan hòa.
Nhận thấy vậy, Mariko vội kéo Miichan ra phía sau mình. Cô nói bằng giọng nghiêm túc

- Không phải lỗi của em ấy ...

Một cuộc đấu mắt nảy lửa xảy ra giữa hai chị em nhà Yakuza , Miichan chỉ dám nép sau mariko, run run nhìn ánh mắt như muốn giết người của Haruna. Thế rồi Haruna rút cây kanata trên tường chém vụt xuống bàn khiến nó tách làm đôi. Mariko ôm Miichan lăn sang một bên rồi nhanh chóng rút lấy một thanh kiếm khác đỡ lại đường kiếm của Haruna. Hai cô gái xông vào nhau như tia chớp , những ánh kiếm vụt lóe lên và cào vào không gian thanh âm chát chúa...

- Chị thậm chí không biết thứ 7 đọc như thế nào – Haruna gầm gừ khi cô hướng mũi kiếm đến yết hầu của chị họ mình

- Vậy em thử nói tháng 5 bằng tiếng Anh xem ? Mariko hất mĩ kiếm của haruna qua đầu và đáp trả cô ấy

- Ể hh???Tháng năm ??....math ??!

Thanh kiếm trên tay Haruna đột ngột rơi xuống đất cô mèo đã trở lại chế độ ngơ thường niên ...bài kiểm tra kiến thức định kỳ của Mariko dừng lại tại đó.



5



Một ngày...

“Miichan vừa nói chuyện với ai đó ?”

Mariko cất tiếng hỏi khi thấy gia sư của mình mỉm cười không ngừng sau khi nhận được điện thoại.

“Với Chiyuu~”

Miichan vừa trả lời vừa nhoẻn miệng cười

“Chiyuu là ai ?” Một cái nhíu mày thoáng qua trên khuôn mặt của Mariko

“Chiyuu là bạn tốt nhất của Miichan”

“Miichan thích Chiyuu lắm à ?”

“Thích chứ , Chiyuu đáng yêu lắm”

“...”


Ngày hôm sau 

Miichan * mếu máo*

“Sao vậy Miichan” Mariko đến bên

“Chiyuu vừa gọi điện cho Miichan, cửa hàng nhà Chiyuu bỗng dưng bị người ta đến phá nát rồi ...hức”

Miichan ôm lấy sama khóc nức nở, rồi cô lại tiếp tục sụt sịt

“May mà có Tomochin ...”

“Tomochin là ai” Mariko lại khẽ nhíu mày

“Tomochin cũng là bạn tốt nhất của miichan , may mà có Tomochin an ủi Chiyuu ~”

“Miichan thích Tomochin lắm à ?”

“Thích chứ , Tomochin tốt lắm~”

“...’


Ngày hôm sau nữa ...

“Òa hu hu hu ...”

Mariko chạy đến ôm lấy Miichan, cô bé đang khóc òa lên

“Bố Tomochin bị mất việc rồi, nhà cậu ấy còn bị gán nợ nữa, Tomochin và Chiyuu sẽ không được đi học nữa...hức hức hức”

Miichan tiếp tục nức nở trong lòng sama

“hức hức...họ còn muốn học xong đại học và làm đám cưới với nhau nữa, Miichan còn hứa làm phù dâu cho Chiyuu nữa, giờ không thể nữa rồi ...hức hức...”

“Ểhhh??????”

...

Sau đó , như một phép màu, cửa hàng nhà Chiyuu được dựng lại hoành tráng sau một đêm, cha Tomochin được phục chức và khoản nợ trên trời của nhà cô biến mất. Miichan đương nhiên vô cùng hạnh phúc ...

~~~

- “moshi moshi... “

- Ai đó miichan

- Bạn trai của Miichan đó, cậu ấy thích Miichan từ hồi mẫu giáo cơ 

- “...”


Cậu bé đột ngột mất tích, ba năm sau , cậu ta từ Thái lan trở về nhật bản trong đôi môi đỏ, chiếc váy ngắn và giày cao gót .

Mặc định


6


Hôm nay Miichan đã đi đi lại lại suốt trong khu nhà, hết ngắm chim trên cây lại ngắm cá dưới hồ. Đám thuộc hạ nói hôm nay Marichan trức tiếp đi thanh trừng yakuza phía đông. Tuy ai cũng nói Marichan rất giỏi nhưng cô bé lo lắng lắm, khuya rồi không chịu ngủ cứ nhất định đợi Marichan về.

Có tiếng ồn ào nho nhỏ , Mariko mở cừa bước vào, cô mỉm cười khi thấy gia sư của mình ngủ gật trên bàn học. Cô làm dấu hiệu cho bọn đàn em ra ngoài, tuy nhìn cô ái ngại, nhưng không dám chống lệnh bang chủ , tất cả im lặng rút đi.

- Ngốc quá đi , sao lại chờ tôi đến giờ chứ .

Mariko bước lại gần và dịu dàng nhấc cô bé lên , tuy đã rất nhẹ nhàng , nhưng hành động đó vẫn khiến Miichan thức giấc.

- Marichan ~ Gia sư khẽ mở mắt ngơ ngác.
Mariko chỉ cười mỉm 

- Tôi về rồi đây, sau này em đừng đợi tôi nữa nhé 

Cô bế cô ấy lên giường và đặt cô bé xuống . Khi Mariko định rời đi, Miichan khẽ níu tay cô lại , khuôn mặt cô lập tức tái đi .

Miichan hoảng hốt , cô bước đến gần Mariko, run rẩy mở một bên vai áo yukata của cô ấy ,bên vai phải có một dải băng dài đẫm máu ...Những giọt nước mắt của cô bỗng trào ra 

- Marichan ngốc ...

Cô đấm vào vai cô gái cao hơn , sama chỉ biết ngượng nghịu , cô ấy liên tục đánh vào vết thương của cô và chỉ chịu dừng lại khi cô ôm cô ấy vào lòng 

- Tôi xin lỗi...xin lỗi Miichan...xin lỗi đã để em lo lắng.

Đột nhiên cô cảm thấy có một vòng tay quàng quanh cổ mình và kéo cô xuống, cô không thể suy nghĩ được nhiều hơn nữa khi đôi môi ấm áp của gia sư nhỏ chạm vào môi cô , mềm mại và ngọt ngào, Mariko ko biết làm gì , nhưng cảm giác này thật hạnh phúc, say đắm và ấm áp, cô chỉ muốn cứ giữ mãi như thế thôi.



7





Mariko vò đầu trước tờ giấy thi , A B C D đã là quá nhiều , tại sao còn có cả đáp án E nữa . Trán cô toát mồ hôi...Cô không thể nào tập trung vào đống chữ nghĩa lộn xộn trước mặt mình. Thứ duy nhất trong tâm trí cô bây giờ là Miichan. Trước ngày thi tốt nghiệp một tuần , Haruna đã đột nhập vào gia đường của cô rồi bắt cóc Miichan đi. Em họ cô ra tối hậu thư rằng nếu cô không vượt qua kì thi này thì vĩnh viễn sẽ không còn gặp được Miichan nữa.

Haruna chết tiệt , chết tiệt nhất là em ấy nói là làm thật. Cả tuần nay cô và thuộc hạ đập nát khu Shibuya của Haruna mà cô ấy vẫn chẳng xi nhê. Yuko và Haruna , một kẻ biết thái và một người điên, ai biết họ sẽ làm gì Miichan của cô chứ . Agrrr, cái đống chữ nghĩa chết tiệt này ...

Sau những ngày dài , cuối cùng cũng có kết quá kì thi tốt nghiệp...

Mariko cầm tờ giấy kết quả trong tay và hầm hập xông tới biệt thự của Haruna . Cô đá cửa phòng khách , không cần biết hành động của mình khiến Yuko rớt từ trên sofa xuống đất. Cô tới trước mặt Haruna và đập tờ giấy kết quả trên bàn 

- Chị đỗ rồi , Miichan đâu !

Cô không thể đợi thêm được nữa 

- Hả thật không ?!! Yuko xem này chị ấy qua được thật rồi – Haruna đưa tờ giấy cho cô gái đang lồm cồm bò dậy. Mariko đã mất hết kiên nhẫn, cô gào lên 

- Miichan đâu !!!

- Ế , trên lầu .


Mariko vội vã chạy lên , cô quá hiểu cái điên chết người của Haruna và không thể biết cô em họ của mình sẽ đối xử với Miichan thế nào .

Cô đẩy cừa căn phòng và thấy Miichan ở đó, cô lao đến ôm lấy gia sư của mình và ghì chặt cô ấy trong lòng.

- Marichan ...

Miichan bị ôm nghẹt đến khó thở , khi cô có thể gỡ cô gái cao hơn ra ,cô thấy những giọt nước xung quanh đôi mắt của cô ấy.

- Haruna đối xử với Miichan có tốt không .

- Có ...nhưng em nhớ Marichan ~

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô gái cao hơn và ôm cô ấy lại lần nữa, mariko khẽ nâng khuôn mặt của Miichan lên và trao cho cô một nụ hôn sâu. Nụ hôn dường như kéo dài mãi mãi , họ chỉ dừng lại một chút trong hơi thở gấp gáp...

- Tôi yêu Miichan...

- Em cũng yêu Marichan...



Bonus:


- Cậu đoán xem họ đang làm cái gì trên lầu !- Yuko cười nhăn nhở khi nũng nịu ôm eo bạn gái mình

- Tớ vẫn không thể nào tin rằng Mariko có thể tốt nghiệp. Chị ấy sẽ không bao giờ chịu học hành nếu chúng ta không hành động – haruna trả lời khi cô đang cố gắng pha sữa với ngũ cốc cho cả hai .

Yuko cọ đầu vào lưng cô mèo và siết chặt cô ấy hơn

- Bởi vì Miichan quá thông minh, một kế hoạch hoàn hảo.



chuyện tương lai

Một ngày nọ , những người bạn của gia đình Shinoda đến chơi ...

Một cô bé cầm cây kiếm gỗ chém túi bụi vào người Mariko

- AAAA Minako dừng lại...hãy nhìn em họ con kìa , Yuurin rất ngoan đó thấy chưa

Mariko cố chỉ sang phía Yuurin , cô bé đang ngoan ngoãn ngồi im một chỗ và phóng phi tiêu về phía Yuko.

- Asshhh Miichan , cứu chị với !!!

Ở phía sau vườn , đương nhiên Miichan lờ đi tiếng kêu cứu thống khổ của Mariko, cô đang đi dạo với hai người bạn thân của mình . Tomo và Tomo, họ mới làm đám cưới tháng trước và Chiyuu đã mang bầu tháng thứ 7.

- Tớ cứ nghĩ rằng cậu nhất định sẽ làm phù dâu cho bọn tớ, nhưng không ngờ cậu đã lên xe hoa trước hẳn mấy năm. – Tomochin cất tiếng khi cô xoa xoa cái bụng tròn xoay của vợ mình. ( cưới cho nhanh chứ Marichan hơn ẻm 6 tuổi lận đợi sao nổi =)) )

- Tớ nghe có tiếng Marichan kêu cứu thì phải , cậu có nên...- Chiyuu ái ngại nhìn Miichan.

Ngược lại , Miichan chỉ khẽ mỉm cười .

- Nếu cậu biết những việc chị ấy đã làm với hai cậu thì cậu sẽ không muốn lo lắng cho chị ấy đâu.

Cả hai Tomo ngước nhìn cô bạn của mình, kỳ lạ , mãi mãi kỳ lạ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét