Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

[Fic - Trans] Cô mèo nhà hàng xóm 212-232

Hết the voice rồi  



212.

"Tại sao cậu chui vào đấy chứ con sóc chuột ngu ngốc!" Nàng hỏi tôi.

213.

Tôi giơ pho mát lên cho nàng xem.

214.

"Ngu thì chết ngu thì chết!"

215.

Nàng giống như muốn khóc.

216.

"Ngu thì chết ngu thì chết."

217.

Nàng ngồi xổm trước cái hòm, giơ móng vuốt cào móc cái hòm, cào khắp nơi.

218.

Không mở được.

219.

Nàng nhảy qua cửa sổ, dẫn con mèo hàng xóm của hàng xóm Mariko đến.

Các nàng cùng nhau vây quanh cái hộp sắt, Mariko ngắm nghía một lát, dùng móng vuốt đè xuống cái móc đồng.

Cửa bật mở.

220.

Tôi ôm pho mát chạy ra.

221.

Nyannyan tức giận dùng móng vuốt tạp tôi một cái.

Mariko cũng tạp tôi một cái.

Về nhà nói với cô bạn lùn, cậu ta cũng tạp tôi một cái.

222.

"Đó là bẫy chuột cậu đúng là ngu ơi là ngu!"

223.

". . ."

224.

"Xin lỗi!" Ngồi xuống đất, "Để mọi người phải lo lắng cho tôi rồi!"

"Cậu ngu ngốc thì cũng một vừa hai phải thôi chứ!" nyannyan mắng tôi.

"Xin lỗi mà !"

225.

"Ở yên trong động cấm cậu ra ngoài !" Nyannyan nói.

"Ơ thế tớ ăn cái gì đây?"

"Tôi nuôi cậu!" Nàng nói.

226.

". . ."

————————————————�� �—

227.

Tâm tình tôi lúc này thật rối bời.

Cô bạn lùn nói tình huống này gọi là "Bao nuôi."

Một con chuột có tiền đồ, có lý tưởng tuyệt đối không nên làm việc như thế.

Tôi cũng cảm thấy vậy.

228.

Tôi muốn thương lượng với Nyannyan, nàng không thèm nghe tôi nói, tôi nói cái gì nàng cũng một mực bác bỏ.

Nàng mang một khối pho mát lớn đặt ở cửa hang, không cho phép tôi đi ra ngoài.

Tôi cảm thấy tự trọng của mình bị xâm phạm, cự tuyệt pho mát của nàng.

Nàng nổi giận, ngăn ở cửa hang không cho phép tôi đi đâu nữa.

229.

Tôi và cô bạn lùn đào một cái hang khác trong tường, ra ngoài theo đường bên đó.

Bọn tôi đi ra ngoài, tìm được thức ăn rồi lại cùng trở về.

Chẳng bao lâu thì nyanyan phát hiện, nàng không tạp tôi, chẳng nói chẳng rằng trở lại cái ổ của mình.

230.

Tôi nghĩ nàng giận tôi thật rồi.

Bây giờ nàng không nói với tôi một lời, tôi làm phiền nàng nàng cũng không để ý.

Tôi chạy đến hôn nàng, nàng nhảy lên một nơi rất cao, đến lúc tôi leo lên được đó thì nàng nhảy xuống.
231.

Nàng chán ghét tôi.

232.

Tôi đem pho mát cho cô bạn lùn, gục ở cửa hang khóc một mình.

Có lẽ nàng thật sự không hề yêu tôi.

————————————————�� �—

Tác giả : Ngược rồi...*ngồi xuống đất* ...xin lỗi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét