233.

Gần đây Nyannyan thường ngẩn ngơ.

Nàng không giống như trước đây chỉ ngủ khì, luôn một mình ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.

Tôi cẩn thận leo đến ngồi cạnh nàng, không làm phiền nàng.

Nàng không đuổi tôi đi, cũng không nói gì với tôi.

234.

Cách đây một tuần, Mariko nói nàng không thiết ăn uống gì cả, chủ nhân của nàng rất lo cho nàng.

235.

Tôi cũng rất lo cho nàng.

236.

Mariko bảo tôi nên nghe lời Nyanyan, đừng có làm trái ý nàng.

Tôi nói với Nyannyan sau này nàng nói gì tôi cũng nghe hết, nàng không có phản ứng.

237.

Tôi chỉ có thể trộm khóc một mình.

238.

Lúc này tặng nàng cá liệu nàng có vui vẻ hơn một chút không?

239.

Tôi lại đến bờ sông câu cá.

240.

Tôi rốt cuộc lại câu được rùa, chúng nó lúc nào cũng cắn cái đuôi của tôi.

Tôi bắt bọn nó ném trở lại sông, lát sau lại có một con rùa khác đến cắn đuôi tôi.

Tôi nói với nó không được đến nữa, bằng không tôi sẽ bắt nó đem cho Nyannyan.

241.

Tôi tặng cho Nyannyan một con rùa.

242.

Nàng không nhìn lấy nó một cái.

243.

Tôi chuẩn bị đem con rùa ném trở về sông, nhưng lại nghĩ biết đâu sau này tôi đi câu cá nó lại cắn đuôi tôi.

Tôi ngậm nó leo lên cái bển trong suốt, đem con rùa ném vào.

244.

Trượt chân một chút, tôi cũng rơi tõm vào cái bể trong suốt.

245.

Nyannyan nghe được tiếng động, liền chạy tới xem.

246.

"Ngu thì chết!" Nàng mắng tôi.

247.

"Hu hu hu cuối cùng cậu cũng nói chuyện với tớ."

"Ngu thì chết!" Nàng nói, "Có nhanh bơi ra không!"

"Uhm"

248.

Phía cánh cửa có tiếng bước chân, con người đã trở lại.

249.

"Bơi nhanh lên!"

Nyannyan bắt đầu đi tới đi lui, đưa móng vuốt cho tôi nắm lấy. Hình như nàng sợ nước, khẽ đụng đến nước là rụt lại một chút.

250.

"Nhanh lên!"

Nàng nhúng móng vuốt vào trong nước, tôi ôm lấy móng vuốt của nàng.

". . . không bơi được."

"Không bơi được !!?"

"Con rùa lại cắn đuôi của tôi. . ."

251.

"Ngu thì chết!" Nàng bỗng khóc òa lên, "Ngu thì chết!"

252.

Con người mở của bước vào.

————————————————�� �—