Author: El

Ratting : PG-13 đc rồi

Couple : Atsumina

note: lần đầu viết fic Atsumina, lý do tại sao thì mọi người biết rồi đó, chúc mừng sinh nhật A tương 

Phải duyên, Phải nợ




Bạn hiền lành , ngoan ngoãn, dễ thương . Tuy hơi lùn một chút nhưng đó là lý do người ta yêu quý bạn, thật sự là có rất rất nhiều người yêu quý bạn. Không đùa đâu bạn là một Idol đó, không chỉ là một Idol mà còn là leader của hơn 200 idol khác. Bạn rất có giá đấy biết không, cực phẩm nhân gian đó, biết không, người tốt bụng hiếm có tu mấy kiếp tích mới đời mới gặp đó biết không.

Biết thế thì được rồi.

Cậu ta không hiền lắm, cũng không ngoan lắm, lại siêu lì. Cậu ta cao hơn bạn đâu chừng 12 cm và luôn tận dụng nó để đè đầu cưỡi cổ bạn. Thực ra cậu ta có cao lắm đâu, chỉ vì bạn quá lùn mà thôi. Bạn không thể hiểu tại sao giữa bao nhiêu cô gái, xinh đẹp có, tài năng có, hài hước có, cậu ta lại chỉ thích bắt nạt mỗi mình bạn. Đến khi bạn nhận ra được điều này, bạn đã trở thành vật sở hữu của riêng cậu ta từ khi nào.

Người tốt thì không mấy khi hạnh phúc.

Bạn gặp cậu ta năm bạn 14 tuổi, cậu ta gặp bạn năm cậu ta 14 tuổi. Bạn mặc nguyên bộ cầu vồng rực rỡ, cậu ta chỉ mặc quần áo ở nhà, và đó là lý do cậu ta cười vào mặt bạn, ngay lần đầu tiên gặp mặt. Cậu ta thật là vô duyên, bạn hận, tại sao không cạch mặt cậu ta từ ngày ấy luôn cho rồi.

Bạn hoạt bát bao nhiêu , cậu ta lầm lì bấy nhiêu, bao nhiêu người yêu quý bạn, bấy nhiêu người sợ cậu ta, vâng trong số đó có cả bạn. Bạn sợ , sợ cậu ta ăn linh tinh bị đau bụng, sợ cậu ta tập luyện nhiều kiệt sức, sợ cậu ta ăn mặc phong phanh bị cám sốt.... Bạn sợ cậu ta, sợ đủ thứ.

Cậu ta trở thành Ace, đã vốn lầm lì lại càng lì lợm, nói ít hẳn đi, tập luyện nhiều hơn và càng ngày càng thu hút. Thời gian trôi qua , cậu ta lớn lên , bạn cũng lớn lên ( vâng đừng nhắc nữa, chiều cao có thay đổi đấy chứ 0,5, nhớ đấy , làm ơn) . Suy nghĩ của cậu ta ngày càng ngoằn nghèo rối rắm. Suy nghĩ của bạn thì vẫn đơn giản như thế . Nhất là những lúc cậu ta nhìn chằm chằm vào bạn, càng ngày càng thấy ám muội. Nhất là khi bạn đang vui vẻ nói chuyện với ai đó, ánh mắt dò xét của cậu ta khiến cuống lưỡi bạn đông cứng vào. Làm ơn đi, đừng nhìn bạn như vậy, bạn sợ lắm.

Cậu ta hay qua nhà bạn ngủ, bạn không biết tại sao cậu ta lại có sở thích kì quặc này, bởi sao, bởi nhà cậu ta gần công ti hơn, ở nhà mình không ở mà đến nhà bạn cho xa xôi. Đã vậy, đến ngủ nhà bạn chẳng bao giờ mang theo đồ mà mang mỗi cái thân. Mặc áo của bạn , mặc quần của bạn, đến đồ lót cũng lấy của bạn dùng nữa, cậu ta không ngượng nhưng bạn ngượng. Con gái lớn rồi ai lại thế, có đố bạn cũng không dám nói ra. Cậu ta chỉ lừ mắt một cái là bạn đã nhũn hết ra rồi.

Nhà bạn có hai phòng, nhưng cậu ta toàn đòi ngủ với bạn. Ngủ cũng không ngoan mà ngủ, toàn ôm lấy eo bạn, chân kẹp lấy bạn, đầu rúc vào cổ bạn làm bạn chỉ dám nằm thẳng đẵng cả đêm, lắng nghe hơi thở đều đặn của cậu ta phả lên da.

AKB48 cấm yêu, bạn biết, cậu ta cũng biết. Vậy mà khi bạn đi đóng phim, cậu ta hầm hập cáo buộc rằng bạn đã bị bạn diên rù quến. “Sao hôn người ta nhiều thế chứ, cái mặt cậu kìa, cậu thích cô ta phải không, cậu có nhớ thầy AkiP đã nói gì không, cậu không được phép đấy có biết không, cậu là idol, lại là leader, cậu phải làm gương cho đàn em ....” Trời ơi nhức đầu lắm luôn. Bạn bị cậu ta tra tấn chì chiết, chỉ là mấy nụ hôn môi chạm môi thôi mà, ngoài cậu ta ra ai xem phim ấy nói bạn hào hứng khi hôn cô bạn ấy thì bạn đi đầu xuống đất luôn. Bạn nói thật đấy.

Thế rồi một đêm cậu ta ngủ lại nhà bạn, đương nhiên cậu lại trở thành gối ôm bất đắc dĩ của cậu ta. Đột nhiên cậu ta ngồi lên người bạn, hai tay chống cạnh hai bên vai bạn. Cậu ta nhìn bạn với một đôi mắt hết sức mờ ám.

Cậu ta đột nhiển như vậy làm tim bạn đập loạn xạ. Máu bạn dồn hết lên hai bên má, làm gì mà ngồi cái tướng kì quặc thế chứ...

- Eeehh, làm gì vậy... – bạn lắp bắp khi khuôn mặt cậu ta tiến lại gần, trời ơi ai cứu bạn với cậu ta không chịu dừng lại luôn nè 

Cậu ta không dừng lại, cũng không trả lời bạn mà nhấn môi mình lên môi bạn. Bạn cứng người, mất lý trí , Iq vốn không cao giờ rơi xuống vô cùng. Toàn thân bạn run rẩy , choáng váng , tâm thần hỗn loạn.

Cậu ta làm điều đó với bạn xong lại nằm xuống ôm bạn như bình thường . Không ý kiến gì hết , ngủ ngon lành, có điều ôm bạn chặt hơn.

Ngày hôm sau cùng mọi người tập luyện, bạn cứ nghĩ đi đâu, cứ vô tình nhìn thấy cậu ta là mặt bạn đó gay gắt . Bạn cào cào tường, cảm giác này là sao chứ, thà giết bạn đi còn hơn.

Rồi cậu ta đi đóng phim liên miên, cậu ta không còn nhiều thời gian bên bạn nữa, bạn chạnh lòng, bạn thiếu thốn, bạn nhớ mong. Thấy cậu ta làm việc quá nhiều bạn thấy thương vô cùng, rồi đến lượt bạn , bạn đến nhà cậu ta mỗi khi rảnh, dọn nhà cho cậu ta, nấu cơm cho cậu ta, giặt đồ cho cậu ta. Sao lúc này bạn chỉ ước cậu ta có thật nhiều thời gian bên bạn.

Bạn nện đầu xuống ghế salon khi nhìn thấy cậu ta hôn một chàng trai trên vô tuyến. Trong lòng bạn khó chịu vô cùng, dạ dày gan ruột bạn như đang cắn nhau. Máu bạn dồn hết lên đầu , chỉ muốn đập nát cái ti vi ra mất. Nhưng tất nhiên bạn không dám, từ nhỏ bạn đã đâu phải đứa hay phá hoại.

Cậu ta trở về nhà, thấy bạn bơ phờ trong phòng khách, ngơ ngác hỏi bạn làm sao, đột nhiên hai dòng nước mắt của bạn cứ chảy ra, cậu ta hốt hoảng dỗ dành bạn, bạn lấy tay chùi nhưng nó cứ chảy ra nữa. Rồi đột ngột bạn ôm lấy cậu ta khóc tiếp, cậu ta ngơ ngác không hiểu vì sao, nhưng có lẽ bạn hiểu cảm giác của cậu ta ngày trước rồi. 

Cậu ta tốt nghiệp, sau những ngày khóc như mưa, cuối cùng bạn cũng có thể quay về nhịp sống của mình. Không có cậu ta bước chung con đường với bạn nữa, bạn thấy mình thật lẻ loi. Bạn dặn mình phải vững vàng lên, nhưng không có cậ ta ra đi mãi mãi là một khoảng trống không bao giờ vùi lấp.

Sự nghiệp cuốn bạn và cậu ta vào hai luồng công việc, bạn không gặp được cậu ta nhiều nữa, bận rộn khiến bạn chẳng còn bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, những cơn đau ập đến. Bạn không thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ cậu ta.

Một buổi tối , bạn đờ đẫn đi vào nhà vệ sinh đánh răng để đi ngủ, bạn thẫn thờ nhìn vào trong gương, bạn nhớ những dòng chữ dễ thương cậu ta hay viết nguệc ngoạc lên đó , tim bạn thắt lại, bạn vô thức lẩm bẩm những dòng chữ ấy...

“Tôi yêu cậu”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, bạn vỗi vã xúc miệng rồi chạy ra mở cửa. Bạn đứng hình, là cậu ta, nguyên vẹn là cậu ta, cậu ta cười với bạn , rồi không nói gì mà lục cục kéo cái va ly to oạch vào. 

Bạn ngơ ngác nhìn cậu ta chạy vào phòng ngủ, dẹp chỗ quần áo của bạn về một phía và bắt đầu treo quần áo của mình lên. Bạn không hiểu cậu ta đang làm gì, chỉ đứng nhìn cậu ta chăm chăm.

- Mệt quá, còn không cất đồ giùm tôi coi !

Bị cậu ta mắng, bạn cun cút làm theo những gì cậu ta bảo. Xong việc, cậu ta ôm choàng lấy bạn.

- Có nhớ tui hông ?

- Nhớ...- bạn bắt đầu mếu máo ?

- Nín coi . Cấm khóc !

Bạn im thít , cậu ta mỉm cười thả mình xuống giường

- Từ nay mình sống chung, tui bớt tốn tiền phòng.

Nghe cậu ta nói mà bạn hóa đá , đứng yên một chỗ , không nói lên lời.

Cậu ta nhỏm dậy , kéo bạn và cậu ta cùng ngã lên giường, không biết can đảm từ đâu mà ra, bạn ôm lấy cậu ta mà hôn, hôn như muốn ăn thịt cậu ta vậy...và bạn ăn thật . Chúa ơi bạn có biết đâu, đến lúc bạn tỉnh táo lại thì đã thấy cậu ta cuộn tròn trong lòng bạn, quần áo của cả hai cái lành cái rách vứt lung tung. Lúc đó bạn mới toát mồ hôi lạnh. Không trời ơi, bạn đã làm gì cậu ta thế này.


Takamina à Takamina, đã phải duyên phải nợ với nhau rồi, có đánh có giết cũng không rời xa nhau được đâu.

End.



ps: Tại sao nhiều lúc lòng buồn muốn khóc  mà ko bao giờ viết nổi fic buồn hả trời