Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Yuuchan của tôi

Yuuchan của tôi



Cậu ấy yêu tôi, mọi người nói vậy, cậu ấy nói vậy và chính tôi cũng từng nói như vậy. Tôi tin mình là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết vì mỗi khi vô tình ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có thể cảm nhận được tất cả những yêu thương đong đầy trong đôi mắt cậu. Cậu yêu tôi nhiều đến mức tôi cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, còn cậu thì thật rộng lớn , rộng lớn như bầu trời vậy,tưởng như không một bão tố nào có thể xua đuổi cậu khỏi cuộc đời tôi.

Cậu quá khó khăn để có thể che giấu tình yêu với tôi, còn tôi quá dễ dàng để thờ ơ nó. Không biết từ khi nào đó, hay là ngay từ khi bắt đầu, tôi đã đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ mất cậu. Tôi để mặc cậu vây quanh mình và thỉnh thoảng đáp trả cậu một chút, mỗi lúc như thế cậu lại vô cùng hạnh phúc, làm những hành động biến thái điên rồ để tôi biết rằng cậu chỉ có một mình tôi, chỉ yêu mình tôi mà thôi.

Tôi đã không đáp lại cậu quá nhiều , vì trong sâu thẳm, có một tiếng nói luôn thì thầm với tôi rằng , cậu thuộc về tôi, hoàn toàn thuộc về tôi.

Lúc này, khi tôi đang lạch cạch ngồi nghịch cái DS của mình thì bỗng thấy một vòng tay quen thuộc vòng qua eo, điều ấy từ lâu đã không còn là bất ngờ nhưng nó luôn mang lại một cảm giác dễ chịu, cậu đặt cằm lên vai tôi và bắt đầu khám phá làn da dưới cổ tôi bằng đôi môi của mình. Tôi vẫn tiếp tục với những cái nút bấm, trò chơi của tôi đang đến màn cuối cùng rồi.

- Nyan nyan~

- Hmmm..m

- Chiều nay tớ đến nhà cậu nhé ~ 

- Hmmm..m

Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, tôi nhấn nút pause rồi đặt chiếc Ds xuống bàn , quay lại đối mặt với cậu. Cậu chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt cún con, mong chờ tôi đồng ý. Điều đó khiến tôi có chút mủi lòng...

- Nhưng chiều nay tớ có việc rồi, tớ không có ở nhà đâu...

Khuôn mặt cậu thoáng ỉu xìu rồi ngay lập tức đôi mắt lại ánh lên chưa chan hi vọng.

- Vậy Nyan để tớ đến nhà nấu bữa tối , rồi khi Nyan về mình cùng ăn , nhé nhé, đi mà ~

Cậu làm cho tôi không nỡ từ chối cậu một chút nào , vậy là tôi gật đầu đồng ý , trong lòng đầy xáo động. Vì cái việc bận chiều nay của tôi, thực ra không phải là một việc, đó... là một buổi hẹn hò.

**

Khi tôi vừa thay xong bộ đồ thì tiếng chuông cửa cất lên , “Nyan nyan ! Tớ đến rồi nè” -tiếng cậu ồn ã vọng vào. Tôi bước ra mở cửa, cậu hiện ra với một loạt túi thịt rau lỉnh kỉnh và nụ cười ngốc nghếch rộng đến mang tai. Tôi tin rằng tim mình đã đập chậm lại khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cậu. Cậu chạy vào bếp cất chỗ đồ ăn vừa mua và quay trở lại ôm chầm lấy tôi.

- “ Hôm nay Nyan đẹp quá à “

Cậu dụi đầu vào ngực tôi và hít hà, kawaii, nhưng tôi khẽ đẩy đầu cậu ra

- Tớ phải đi rồi 

Cậu miễn cưỡng buông tôi ra nhưng rồi lại làm cái wink thật ngọt, không những thế còn theo chân tôi ra cửa và cố gắng hôn trộm tôi nữa. Tôi bước ra ngoài, cậu ở trên ban công, vẫy tay lia lịa.

Yuuchan ngốc, chỉ hôm nay nữa thôi, trái tim của tôi sẽ có câu trả lời. 


**

Mariko bước đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, chị ấy luôn đẹp, quý phái và thông minh. Tôi ngưỡng mộ chị ấy rất nhiều, yêu mến cũng rất nhiều. Nhưng mối quan hệ của cả hai chưa bao giờ rõ ràng, hay đúng hơn , Mariko chưa bao giờ rõ ràng.

Tôi biết rằng mariko thích tôi, và cái thích của chị ấy đặc biệt hơn một chữ thích bình thường, và cả tôi nữa, tôi không thể giấu được tôi thích chị ấy, thích rất nhiều. Chúng tôi thật đẹp đôi khi ở bên nhau, cả ngoại hình và cách cảm thụ cuộc sống. Nhưng một thứ nên xuất hiện như tình yêu thì lại quá mập mờ, quá không rõ ràng. Tôi không muốn so sánh Mariko với Yuuchan, nhưng dường như với tôi Mariko chỉ như những áng mây trên bầu trời, còn cậu ấy là một cơn mưa. Tôi đã không thể ngắm nhìn những áng mây lâu hơn, vì mưa đã bao phủ khắp thế giới của tôi rồi.

Dù vậy , hôm nay tôi đã để Yuuchan của tôi ở nhà để đi với Mariko, chị ấy đã hẹn đi chơi cùng tôi từ hai ngày trước, cách nói của chị ấy rất nghiêm túc, nên tôi đã nghĩ , đây có thể là lúc chị ấy muốn có một sự rõ ràng cho cả hai. Tôi chắc chắn nên đi cùng chị ấy lần này.

Mariko nhấp ngụm cafe và nhìn vào khoảng không bên ngoài cửa sổ, đó là dấu hiệu cho biết chị ấy chuẩn bị nói ra những suy nghĩ trong đầu. Tôi im lặng quấy những viên đá trong ly, dù không biết chị ấy sẽ nói ra điều gì nhưng trong lòng tôi hoàn toàn bình lặng, tôi sẽ đón chờ nó.

Một tiếng động từ ngoài ô cửa kính phá vỡ không gian của cả hai, tôi nhìn ra ngoài cửa. Là Yuko, cậu đứng đó, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn chúng tôi, Tôi cảm thấy như tim mình thắt lại. Phút im lặng , cậu lúng túng cúi xuống nhặt lại những lon nước vừa đánh rơi , tôi vội chạy ra chỗ cậu.

Cậu đã mua rất nhiều nước hoa quả, cậu cứ ôm vào lòng lon này thì lon khác lại rơi ra . Cách cậu cố gắng nhặt chúng , tránh nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi rất đau lòng, cậu cất tiếng run run , giọng khác đi rất nhiều.

- Tớ ...chỉ là tớ thấy tủ lạnh của Nyan hết đồ uống rồi...tớ ...không sao đâu, Nyan cứ nói chuyện tiếp đi.

- Yuuchan...

Tôi thậm chí đã không thể nói được bất cứ điều gì, khi cậu nhặt được hết những lon nước, cậu đứng dậy nhìn tôi và nhoẻn miệng cười với đôi mắt long lanh, hình bóng tôi trong cậu như vỡ ra từng mảnh.

- Tớ sẽ đợi Nyan ở nhà nhé...

Cậu bước đi về cuối con đường, bóng dáng nhỏ bé của cậu dần lọt thỏm vào khoảng trời đêm. Phút giây ấy tôi ngây ngốc nhìn cậu và một giọt nước mắt vô thức lăn xuống má. Bầu trời của tôi, chỉ nhỏ bé như vậy thôi...
**

...

Những bước chân rơi lại phía sau khi tôi trở về nhà, tâm trí tôi ngập tràn hình bóng của cậu và câu nói của sama khứ loang xa mãi...

“ Có một điều chị luôn muốn nói với em, trước đây chị không thể nói vì chị sợ mình không yêu em được nhiều như em ấy, nhưng bây giờ chị càng không thể nói, vì em đã yêu em ấy rồi. Đừng đánh mất em ấy nhé, chị sẽ mãi mãi là người chị tốt của em ...”

Tôi bước vào nhà , thật dễ dàng để nhận ra sự thay đổi của nó, quần áo vứt lung tung chắc chắn đã được cậu mang đi giặt, đồ đạc cũng gọn gàng trở lại, trên bàn cậu đã bày biện một vài món của bữa tối, tất cả đều do cậu tự làm.

- Nyan nyan về rồi !

Cậu bước ra từ phòng bếp với món thịt hầm và chiếc tạp dề tôi vẫn mặc. Cậu đặt tô thịt xuống bàn và nắm tay tôi ngồi xuống, cậu nhìn tôi rất dịu dàng làm tim tôi khẽ nhói lên khi biết rằng có biết bao sự tổn thương đang dấu kín trong đôi mắt kia. Không gian xung quanh tôi như thế bị bao trùm bởi một lớp sương mờ, cậu cất tạp dề rồi ngồi xuống đối diện tôi , sắt thịt cho tôi và cười ngượng ngịu...

- Nyan nyan ăn đi ...uhm...hôm nay ...tớ xin lỗi 

- Tại sao lại xin lỗi – Tôi nói như mắng cậu , cảm thấy từng giọt nước mắt vỡ òa trên bờ mi mình, tại sao cậu phải xin lỗi, vì cái gì chứ, sao không trách tôi, đó là lỗi của tôi cơ mà ....


Cậu ngỡ ngàng nhìn tôi rồi vội xua tay , cậu luôn rất sợ tôi giận giữ. Tôi vẫn xoáy cái nhìn sâu vào cậu, điều đó làm cậu bối rối cúi mặt xuống , cậu nói ngập ngừng , giọng lạc hẳn đi 

- Tớ ...tớ xin lỗi vì hôm nay đã phá vỡ cuộc gặp của Nyan với Mariko – san, tớ biết...chị ấy thích cậu...Nyan cũng rất thích chị ấy ...tớ xin lỗi ...vì bấy lâu nay lúc nào tớ cũng làm phiền Nyan...

Một cảm giác đau đớn lan ra toàn cơ thể tôi, tim tôi như thắt lại mỗi lời cậu nói , cậu lấy tay quẹt trộm đi nước mắt , nhưng vẫn có những giọt khác thi nhau rơi xuống chân cậu , cậu bắt đầu nấc lên những tiếng nhè nhẹ...

- Tớ yêu Nyan , tớ đã nghĩ rằng chỉ cần tớ được ở bên Nyan...dù Nyan có thờ ơ với tớ như thế nào tớ cũng có thể chờ đợi...nhưng...nhưng ...có lẽ tớ...không nên làm phiền Nyan nữa...từ bây giờ ...tớ sẽ dừng...

Tôi ngắt lời cậu bằng một nụ hôn, tôi không muốn cậu nói ra điều ấy, đôi môi cậu ấm mềm bởi nước mắt, chưa bao giờ tôi chủ động hôn cậu, ngỡ ngàng một chút rồi cậu run rẩy đáp trả lại tôi, mọi chất chứa bấy lâu trong tôi như tan vào với cậu, cảm xúc như vỡ òa. Nụ hôn ngừng lại khi cậu nhẹ nhàng đẩy tôi ra và ôm lấy khuôn mặt tôi, ánh mắt cậu ngập tràn sự hoang mang

- Tại sao hả Nyan ...tại sao lại làm như vậy...

- Vì tớ yêu cậu.

Tôi đẩy cậu vào một nụ hôn khác, sâu hơn và hoang dại hơn, tôi không bao giờ muốn mất cậu, và tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để giữ cậu lại bên mình, tôi sẽ thuộc về cậu bằng cách nguyên sơ nhất. Cậu là của tôi, Yuuchan của tôi.

...

Tôi nằm trên hõm vai cậu và nhắm mắt thật an lành , cảm nhận mùi hương của chúng tôi loang ra khắp căn phòng. Cậu khẽ nghịch ngợm những lọn tóc của tôi, lâu lâu không kiềm chế được lại đặt lên trán tôi một nụ hôn, tôi có thể nghe tiếng trái tim cậu đập trong lồng ngực, cảm nhận được cậu hạnh phúc đến thế nào. Đáng lẽ ra tôi phải biết nắm bắt niềm hạnh phúc này từ rất lâu rồi nhưng thay vào đó đã để cậu cô đơn theo đuổi đến chừng ấy năm. . Nếu không phải là Yuuchan của tôi, sẽ không một ai có sự kiên nhẫn ấy cả.Thật may sao khi bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn. Tôi nhận ra mình đã may mắn biết nhường nào... Quàng tay ôm lấy cậu, tôi rút sâu vào trong lòng cậu và khẽ thì thầm...

- Yuuchan ngốc.

- Nyan nyan~

Tôi yêu cậu, dù không chắc rằng tôi có thể yêu cậu nhiều như cậu yêu tôi, dù không chắc rằng tôi sẽ không vô tình làm cậu đau khổ, nhưng tôi yêu cậu, và tôi sẽ luôn luôn để cậu biết điều đó , Yuuchan của tôi.





end.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét