Tên fic : Mặt trời trong đêm
Tác giả : 11非飞肥
Editor : El
Chương thứ nhất
A
Kojima Haruna xuyên qua bức tường người trùng
điệp, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cửa khu Đại hội việc làm. Hít lấy hít để
không khí bên ngoài , một lát sau nàng mới lấy lại được cảm giác làm người .
Vốn định nhân giờ cao điểm đến chợ việc làm xem có kiếm được ai hữu dụng không,
không ngờ nàng và trưởng phòng hành chính Maeda Atsuko vừa ngồi xuống thì lập
tức bị người xin việc xung quanh vây chặt như nêm cối , hồ sơ lý lịch bay tán
loạn đầy trời . Cả một biển người ép lại đến nỗi nàng thở cũng không ra hơi
Gọi
điện cho Maeda , kẻ đó chẳng có chút khí phách nào dám bỏ lại chiến hữu phía
sau . Ngồi trong phòng làm việc máy lạnh điều hòa thông báo tuyển dụng vẫn là
nhất , trong khi nàng khốn khổ chống chọi thì cô nàng trưởng phòng hành chính
bỗng dưng “bận việc” là sao chứ !!!
“Xin chào “ Một thanh âm lễ phép và dễ chịu
vang lên bên cạnh Haruna, nàng quay đầu nhìn lại , chỉ thấy trước mặt một cô
gái bé nhỏ mặc nguyên một bộ đồ màu trắng. Tóc mai của cô ấy rất dài , che đến
một nửa khuôn mặt
Haruna cất tiếng hỏi :
- Có chuyện gì sao ? - Nàng chắc hẳn chưa từng
gặp cô
Cô
gái nhỏ kia đem tập hồ sơ xin việc đến trước mặt nàng
- Xin việc , vừa nhìn thấy cô ở bên kia thông
báo tuyển dụng, người đông quá nên tôi ở đây chờ cô .
Haruna khẽ liếc mắt đánh giá lại cô gái kia ,
nhận lấy hồ sơ. Phía trên bằng cấp và công việc đều trống rỗng, chỉ có đơn giản
một ít nội dung : Tên , tuổi , hộ tịch. Đây mà là hồ sơ xin việc sao ? Chỉ là
tờ giấy nháp thôi à. Thật muốn tiện tay mà quẳng vào sọt rác bên cạnh cho rồi.
Nhưng bắt gặp vẻ mặt chân thật của cô gái kia , nàng cố kiềm lại cảm xúc, giơ
lên tờ lý lịch , cất tiếng hỏi :
-
Cô muốn nhận công việc gì ?
Cô gái kia lẳng lặng bật ra hai chữ “Tạp vụ”,
khuôn mặt rất cool. Nếu ở trong quán rượu , nàng nhất định sẽ vì cô mà huýt
gió. Vậy mà hai chữ “tạp vụ” của cô khiến nàng tròn mắt, cô ta đùa nàng sao
-
Cô chắc chắn? - Nàng nghi ngờ hỏi
Cô gái kia gật đầu vô cùng chắc chắn.
Haruna lại đánh giá cô gái từ đầu đến chân
thêm lần nữa , cảm thấy cô ấy với hình ảnh tạp vụ thật không tương xứng chút
nào , dáng người mảnh khảnh , tóc dài hiền thục, giọng nói mang lạnh lùng khí
chất, nhìn lại bộ quần áo trên người cô ấy , thoạt nhìn giống quần áo mặc nhà.
Cô không giống sinh viên tốt nghiệp hay người kinh doanh cần chặt chẽ cẩn thận,
trên người toát ra một đạo khoan thai . Non nửa khuôn mặt đều giấu dưới tóc
mai, làn da lộ ra có chút nhợt nhạt, nói thẳng là xanh xao . Hẳn là thuộc kiểu
người quanh năm ở trong nhà “Tọa gia bộ tộc” Trong đầu nàng nhanh chóng phân
tích, lập tức xác định là cô gái này không hề phù hợp với công việc tạp vụ. Nàng cần một tạp vụ có
thể bưng trà rót nước quét rác lau cửa sổ, có khi còn phải thu dọn mảnh vỡ
thông cống sửa điện rất khổ nhọc . Nàng bèn hỏi
-
Tại sao cô lại muốn làm tạp vụ ? -Tiếp tục
quét mắt xuống lý lịch sơ lược : Oshima Yuko, nữ , 23t
Oshima yuko nhẹ nhàng vuốt lại một bên tóc mai
. Vì sao cô muốn làm tạp vụ? Bởi vì cô không có bằng cấp , không có kinh nghiệm
công tác, bao nhiêu là ngành nghề như vậy , chỉ có tạp vụ khả năng được nhận
của cô mới là cao nhất , không đòi hỏi có học vấn cao, không cần có ba năm kinh
nghiệm, chỉ cần có sức khỏe với cố gắng chăm chỉ là được, nói trắng ra đây là
cái công việc giết chết tuổi trẻ, nhưng cô chỉ muốn làm một tạp vụ , một tạp vụ
đơn giản không màng thế sự.
- Bởi vì tôi cần việc này, vì tôi cảm thấy
công việc này phù hợp với mình.
-
Cô nhận định như vậy thật chứ ? - Haruna hỏi .
Cô ấy thích hợp với việc này sao ? Tạp vụ ? Nàng bỗng hoài nghi không biết cô
gái này là có bệnh , đầu óc có vấn đề hay còn mục đích nào khác .
- Chắc chắn ! – Yuko nói – Tôi hiểu rất rõ phạm
vi năng lực của mình , có lẽ cô thấy tôi không thích hợp , nhưng tôi hi vọng cô
cho tôi cơ hội chứng minh mình có đủ sức đảm nhận công việc này . – Yuko nói
giọng rất trầm , lộ ra nét kiên định
Haruna thoáng chần chừ , có điểm không hiểu
Oshima Yuko. Cô gái này có lòng theo nàng đến lúc ra ngoài , cớ sao chỉ để xin
một công việc tạp vụ ? Hơn nữa cái lí lịch sơ lược còn viết hơi sơ sài... Được
rồi , là quá sơ sài, trên mặt giấy chưa được trăm chữ, vậy mà còn xiêu xiêu vẹo
vẹo rất khó đọc , so với nàng hồi tiểu học chắc còn chẳng bằng .
- Tôi muốn hỏi một chút , cô có bằng cấp gì
không ?
- Chưa tốt nghiệp tiểu học ! – Yuko thản nhiên
nói
Haruna kinh ngạc há hốc miệng , chưa tốt ngiệp
tiểu học ? Thời buổi này còn có người chưa tốt nghiệp tiểu học nữa ư ? Nếu đúng
là cô ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học , nàng cũng hiểu được tại sao lại muốn
làm tạp vụ . Thời nay sinh viên tốt nghiệp còn thất nghiệp trật chìa nữa là
chưa tốt nghiệp tiểu học . Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại , cô ta năm nay đã 23
tuổi rồi , chẳng lẽ chưa từng học qua một nghề nào để mưu sinh kiếm sống ? Lại
nhìn y phục của cô ấy , đơn giản vậy mà toàn hàng hiệu , không giống như một
người từng làm tạp vụ tí nào . Cũng chắc không phải toàn do cha mẹ nuôi , nhìn
tóc mai che mất nửa khuôn mặt , chẳng lẽ gặp chướng ngại tâm lý nên giờ mới như
thế ?
Yuko nhìn thấy Haruna im lặng lâu không cất
tiếng , nghĩ rằng nàng kì thị bằng cấp của mình , ngẩng đầu lên , nói
- Tôi thừa nhận tôi không có bằng cấp , nhưng
tôi có sự cố gắng . Xin lỗi vì đã quấy rầy cô lâu như vậy . – Nói xong cô ý bảo
Haruna đưa trả hồ sơ xin việc lại cho mình .
Haruna thu lại hồ sơ xin việc, nói
-
Tôi cũng không nói rằng cô không được , tôi
chỉ có chút lo lắng thôi . Thế này đi , buổi chiều cô đến công ti của tôi thi
vòng hai , nếu có thể tôi sẽ nhận cô .
Haruna nghĩ thầm nàng ấy thật nhỏ mọn , cái lý
lịch sơ lược như vậy mà còn muốn đòi lại nữa, liền đưa cho cô ta một cái danh
thiếp
-
Buổi chiều nay 2 giờ, cô có thể tìm được địa
điểm chứ?
Yuko mắt nhìn danh thiếp , đầu gật gật
Haruna cầm hồ sơ xin việc của Yuko bước về bãi
đậu xe , nàng đoán cô ấy làm chưa được ba ngày là phải bỏ việc chạy lấy người
thôi.
**
Lúc Haruna giao hồ sơ xin việc cho Maeda ,
nàng lập tức hóa thành mắt chữ A miệng chữ O , giơ lên cái hồ sơ xin việc thét .
-
Cái gì thế này !!!
“ Hồ sơ xin việc ! “ Haruna trả lời , mặt
không chút đổi sắc . Nàng cũng biết cái hồ sơ xin việc này đơn giản đến mức
không thể chấp nhận được , cũng thầm hối hận sao lại đưa cái hồ sơ này cho
maeda xem làm gì khi sớm biết là cứ ném luôn vào thùng rác cho xong .
Maeda đặt lại cái hồ sơ lên bàn , cúi sát mặt
xuống đếm từng chữ . “ OK , tính cả dấu chấm câu tổng cộng được sáu mươi ba chữ
cái , đầu đề “Hồ sơ” được hai chữ , Họ tên : Oshima Yuko , ngày sinh 14/10/1988
, quê quán : XX- XX- XX, sau đó là trình độ 0, Kinh nghiệm công tác 0, ngay cả
số điện thoại phương thức liên lạc linh tinh đều không có . Bạn già của tôi ơi
, bà cô của tôi ơi , lý lịch như vậy mà cậu cũng nhận sao ? Ngay cả dòng xin
việc cũng không viết , mấy cái chữ xiêu vẹo này xé đi cho rồi . Đừng nói là hôm
nay bị người xin việc chèn ép ghê quá nên cậu bị gỉ đậu chứ ?!!”
Haruna
bị Maeda nói như tát nước khiến nàng tối tăm mặt mũi , nàng khoát tay nói
-
Thế thì sao chứ , không phải chỉ xin việc tạp
vụ thôi sao ? Cần gì bằng cấp chứ , chỉ cần làm việc chịu khó, tay chân nhanh
nhẹn là được , lát nữa cô ấy đến cậu lo mà làm thủ tục nhận việc đi .
Nhận ào một tạp vụ không có sao , cái chính là
không được để Maeda xem thường . Nếu Oshima Yuko kia làm không được việc , lúc ấy
maeda mới được mắng nàng.
Maeda vừa định hỏi xem nàng nói thật hay giỡn
, Haruna đã xoay gót giày bước đi . Maeda nhìn bóng eo thon nhỏ rời khỏi văn
phòng , nàng khẽ quẹt mũi sụt sịt , nhận cũng nhận rồi , văn hóa không có tay
nghề cũng không , người như vậy nàng có thể yên tâm làm tốt việc được giao sao
?
B
Yuko ngồi trong góc nhà ăn , tay cầm điếu
thuốc , đeo một chiếc kính râm , khuôn mặt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ , phố
phường tấp nập người đến người đi .
Cô sinh ra trong một gia đình chắp vá, cha là
tên du đãng , ngoài đánh bạc cũng chỉ biết đánh nhau , tính tình tệ hại , hễ
gặp chuyện không hài lòng là trở về đánh mắng mẹ . Mẹ là bị người ta lừa gạt ,
bị buôn bán mà phải lấy ba , vì bị cha cô tra tấn cùng với gia đình khốn cùng ,
mẹ đã nhảy sông tự vẫn . Năm cô 12 tuổi , cha cô phạm tội , bị tống vào ngục
giam , tài sản trong nhà cũng đều bị gán hết để bồi thường án . Bởi vì cô có
một gia đình không ra gì, tất cả mọi người đều khinh thường , người thân thích
cũng không thèm giúp đỡ cô. Ngay cả cô ăn ngủ thế nào cũng đều không biết ,
đừng nói là đến đóng tiền học phí giúp . Cô bỏ học, bắt đầu lang thang ngoài xã
hội chẳng khác gì tên ăn mày, bữa đói bữa no . Để sinh tồn , cô không thể không
lao vào kiếm tiền , cô bé 12 tuổi , làm cách nào kiếm tiền được chứ , đi bới
rác tiền được chẳng đủ mua một cái bánh mì . Dần dần cô đi theo một đám côn đồ
, ở cùng bọn chúng . Đi theo nhóm rồi cô bắt đầu ăn cắp, bị bắt được nhiều lần
cũng bị đánh nhiều lần.
Sau đó , nghe miền nam nhiều thành phố lớn ,
rất giàu có phồn hoa, rất dễ kiếm sống, cô liền cùng băng nhóm kiếm cách trộm
người ta mấy trăm đồng tiền , nhảy lên xe lửa đến thành phố này . Cả bọn đến
đây , tiền tiêu hết rất nhanh, chẳng mấy chốc phải ngủ ở gầm cầu ăn bánh mì
khô. Dưới gầm cầu muỗi nhiều vô kể , chúng đốt nhiều đến nỗi không ngủ được,
phải đem tất cả quần áo đắp lên người để bảo vệ , muỗi cắn xuyên qua quần áo ,
đến nỗi toàn thân nổi đầy vết đỏ.
Không
có tiền , bọn kia liền chú ý đến cô , muốn bán cô đi làm đĩ. Lúc cô nghe được
quyết định này của bọn chúng , sợ hãi lẫn tức giận . Cô rút cây dao bên mình
chỉ vào mặt bọn chúng thét to , cô có thể ăn trộm ăn cướp, nhưng thằng nào dám
bán cô , cô nhất định đâm chết . Cô là nữ nhi , cô nhất định phải bảo vệ mình
trong sạch , lúc nào cũng cảnh giác phòng bị bất kể kẻ nào, cô sợ bọn chúng hại
mình, nhưng lại không thể không ở cùng bọn chúng kiếm ăn . Mỗi giây mỗi khắc
trôi qua đều lo lắng đề phòng . Cô chỉ thầm nhủ với chính mình phải không ngừng
cố gắng , phải vượt qua bọn chúng , phải trấn áp bọn chúng , phải khiến bọn
chúng nhất nhất nghe lời không dám đụng đến mình. Cô đi chém người , giết
người, cướp của , so với tất cả bọn đều tàn nhẫn hơn lẫn tuyệt tình hơn. Cô hạ
thủ chưa từng lưu tình, cô sợ mình chỉ nhất thời mềm lòng thì chẳng còn cơ hội
trở tay. Ngày ngày cô đều phải để phòng kẻ thù , đề phòng cảnh sát truy bắt,
mới vài năm mà di chuyển không ngừng từ Quảng Châu , Quan Đông, Phật Sơn ,
Triệu Khánh , Thiều Quang mấy thành phố để lẩn trốn. Lúc từ Quảng Châu đến Quan
Đông, đi bộ suốt 3 ngày , ban ngày lên núi ngủ , buổi tối lần mò mà chạy .
Lăn lộn lâu sinh ra kinh nghiệm , cô lại có
đầu óc , mưu kế nhiều, cô trở thành quân sư của băng đảng , mỗi lần ra ngoài
làm việc đều là do cô trù tính kế hoạch . Cả bọn tôn Long Cương làm bang chủ ,
cô trở thành đại tỷ [ chị Đại =))) ] , đua xe , bảo kê , trộm cắp, buôn lậu ,
buôn Heroin, bắt cóc, mở sòng bạc , cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó . Ban
ngày trốn ở trong nhà trọ ngủ, buổi tối ra ngoài hoạt động , buôn bán , chém
người , vô số lần cảnh sát bắt hụt , cũng vô số lần cận kề sinh tử .
------
Bốn năm trước , Long Cương cùng một số huynh
đệ bị bắt . Cô tổng hợp một nhóm lại , làm bang chủ của bọn chúng . Nắm trong
tay một tổ chức xã hội đen , trong vòng hai năm ngắn ngủi , dựa vào tuyệt đích thủ
đoạn , với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, cô bỏ ra rất nhiều tiền vốn mua hết
cảnh sát địa phương, dưới tay cô thế lực nhanh chóng khuếch trương , trong tay
tích lũy đến mấy trăm vạn, cùng tổ chức của mình nổi tiếng giàu có . Nhưng cô
nhanh chóng hiểu, tiền bẩn kiếm được càng nhiều thì cái chết lại càng cận kề.
Cô trở thành nhân vật hàng đầu trong giới xã hội đen, ánh mắt mọi nơi đểu đổ
dồn về cô , cô đã trở thành một khối thịt béo trong mắt bọn chúng.
Tháng bảy năm kia , giữa một lần đàm phán , cô
bị đối phương đâm một đao chí mạng vào bụng, trên lưng cũng trúng hai đao , hôn
mê suốt mười ngày , nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới ra viện . Trong lúc dưỡng
thương, cô đổi viện liên tục , sợ bị điều tra, sợ bị người hại , ngay cả thủ hạ
cũng đề phòng , sợ bị bán đứng . Đợi đến lúc cô thương thế tốt hơn tái nhậm
chức thì địa bàn, mối hàng đã bị đoạt mất phân nửa, còn lại không đến một phần
năm số người đi theo Long Nhạc – em trai của Long Cương.
Một người u lãnh trong bệnh viện trốn nửa năm,
bước qua sinh tử , nhìn thấy ngoài bệnh viện nhân thế phồn hoa vận đổi sao dời,
lại nhìn chính mình mấy năm lăn lộn , trong lòng cô đơn cùng mỏi mệt , muốn
quyết định thoái ẩn. Nhưng đã đi vào con đường này, nói luôn dễ hơn làm, Long
Nhạc ba lần bốn lượt đến cửa tìm cô chủ trì đại cục, muốn cho cô tiếp tục làm
quân sư , tên này lúc trước thỉnh thoảng lại gặp khó khăn tìm cô vay tiền .
Luôn lăm le tính sổ với cô.
Tránh phân tranh , cô lặng yên rời bỏ thành
phố đó, về tới nhà, dùng hai mươi vạn mua cho mình một thân phận mới. Ở quê
nghỉ ngơi một tháng, gặp quá nhiều khuôn mặt nịnh bợ , bước lang thang trên
đường , nhận ra mình chỉ như một cây bèo trôi , không có gốc rễ , không có quê
hương , chỉ là cô độc cùng tang thương . Cô chán ghét nhân thế phân tranh, nếm
trải hết lòng người ấm lạnh , rất muốn rất muốn mình cũng có lấy một gia đình ,
giống như người bình thường , sống một cuộc sống yên ổn an bình.
Cô lại trở về miền Nam, nơi này cô đã sống
suốt 8 năm , đã quen với khí hậu , quen với bầu trời đêm nơi này . Cô muốn tìm cho
mình một công việc hợp pháp đứng đắn , quay về làm người bình thường , học cách
sống như người bình thường . Cô không cần tiền lương hay đãi ngộ , không cần
công việc có thể diện hay không , cô chỉ muốn làm việc một cách nghiêm túc ,
thầm nghĩ rằng sẽ học để trở thành một người tốt. Đem tàn thuốc tắt đi , cô một
hơi uống cạn cà phê trong tách .
Nhìn
lại đã đến giờ hẹn, cô cầm danh thiếp của Haruna , ra khỏi nhà ăn bước vào
thang máy . Địa chỉ danh thiếp ghi tại cao ốc này, tầng mười bảy .
hình như fic này convert từ 1 bộ bách hợp tên "Dạ hi" thì phải, xin lỗi bạn, nhưng mình thật sự không có ý xúc phạm gì đâu.
Trả lờiXóaA xem lại mục nhận xét mới đọc đc com của bạn về Mặt trời trong đêm chuyện lâu rồi, tự dưng cũng muốn kể lại.
XóaChẳng là 3 năm trước nghiện Kojiyuu, nhai nát cái Threat Kojiyuu bên tàu rồi tìm được cái fic này, mình thích fic này lắm vì hành văn quá tốt, cốt truyện chặt chẽ mà cuốn hút. Vậy là xin chủ thớt cho edit nhưng nhắn hoài ko thấy bạn ấy trả lời. Mình thì nóng đợi không được đã edit luôn, đọc đến đâu edit đến đấy, fic trước khi up lên blog thì đã up lên 948 rồi.
Mãi về sau này mới nhận ra hóa ra fic này bạn ấy convert từ một chuyện bách hợp, bạn ấy cũng xóa cái thớt đồng nhân này luôn, mình thì edit dở dang. Nếu xóa fic đi thì tiếc cái công ( dù có làm đc mấy chap bọ) nên thôi mình vứt ở đây, nếu các bạn để ý về thời gian thì đây chính là bộ cuối cùng mình làm về gái Nhật và bẵng luôn 2 năm sau mới viết fic lại.
Nói chung mình không thích gì vụ convert cả, phản đối là khác nữa, khi biết truyện không phải là fic, không viết về cp thần thành của mình thì buồn ơi là buồn, nhưng mà làm dở đổ bỏ thì tiếc lắm. Nên mình vẫn để đấy coi như kỷ niệm của riêng mình bởi một thời mình khóc cười vì nó. Mong các bạn là fan nguyên tác cũng bỏ qua, mình cũng không có muốn lấy hàng của ai cả, các bạn có đọc cũng biết bản edit của mình là riêng biệt mà, vụ này mình cũng chỉ trôi theo dòng nước thôi :’(
A xem lại mục nhận xét mới đọc đc com của bạn về Mặt trời trong đêm chuyện lâu rồi, tự dưng cũng muốn kể lại.
XóaChẳng là 3 năm trước nghiện Kojiyuu, nhai nát cái Threat Kojiyuu bên tàu rồi tìm được cái fic này, mình thích fic này lắm vì hành văn quá tốt, cốt truyện chặt chẽ mà cuốn hút. Vậy là xin chủ thớt cho edit nhưng nhắn hoài ko thấy bạn ấy trả lời. Mình thì nóng đợi không được đã edit luôn, đọc đến đâu edit đến đấy, fic trước khi up lên blog thì đã up lên 948 rồi.
Mãi về sau này mới nhận ra hóa ra fic này bạn ấy convert từ một chuyện bách hợp, bạn ấy cũng xóa cái thớt đồng nhân này luôn, mình thì edit dở dang. Nếu xóa fic đi thì tiếc cái công ( dù có làm đc mấy chap bọ) nên thôi mình vứt ở đây, nếu các bạn để ý về thời gian thì đây chính là bộ cuối cùng mình làm về gái Nhật và bẵng luôn 2 năm sau mới viết fic lại.
Nói chung mình không thích gì vụ convert cả, phản đối là khác nữa, khi biết truyện không phải là fic, không viết về cp thần thành của mình thì buồn ơi là buồn, nhưng mà làm dở đổ bỏ thì tiếc lắm. Nên mình vẫn để đấy coi như kỷ niệm của riêng mình bởi một thời mình khóc cười vì nó. Mong các bạn là fan nguyên tác cũng bỏ qua, mình cũng không có muốn lấy hàng của ai cả, các bạn có đọc cũng biết bản edit của mình là riêng biệt mà, vụ này mình cũng chỉ trôi theo dòng nước thôi :’(