Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

[Kojiyuu] Mặt trời trong đêm - Chương 1/ C-D


 Tên fic : Mặt trời trong đêm
Tác giả : 11非飞肥

Editor : El 



 C

Phỏng vấn rất thuận lợi , cô được nhận , nhưng có một tháng để thử việc , làm không được sẽ phải rời đi.

Đây là công ti mậu dịch , tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người . Ngoài trưởng phòng hành chính Maeda Atsuko, trợ lý hành chính kiêm PR Shinoda Mariko thì còn lại là nhân viên . Công việc của cô là hỗn tạp , chạy đi chạy lại , bưng trà đưa nước quét rác lau cửa sổ, có khi còn làm thợ điện với thoát nước. Cô không thích xuất hiện trước mọi người , mỗi ngày đều yên lặng làm việc , không cùng nói chuyện với bất kỳ ai . Cô trong mắt những người này như một cái bóng, là có cũng như không tôn tại. Hồi đầu mọi người còn có chút tò mò với cô, lâu rồi thành quen.

Một tháng trôi quá rất nhanh, Yuko cũng thuận lợi trở thành nhân viên chính thức.

Maeda đem hợp đồng chính thức đưa tới trước mặt yuko , nàng khẽ đẩy gọng kính nói

-         Cô làm việc rất tốt , ký vào hợp đồng là coi như xong.

Lần trước gặp Yuko, maeda còn tưởng cô là họ hàng của Haruna, được nàng mang đến hoặc bám lấy nàng , qua một tháng quan sán , cuối cùng nhận định là cả hai không có quan hệ gì.

Yuko không nói gì , thoáng nhìn hợp đồng hạ xuống, nhìn trên dưới một lượt rồi xiêu vẹo kí tên mình.

          Maeda xem lại hợp đồng rồi quay qua Yuko nói :

-         Tốt rồi , a , đúng rồi , cuối tuần này công ti tổ chức đi Ngô Đồng Sơn cắm trại, cô cũng đi nhé , buổi sáng chín giờ tập hợp dưới núi.

Yuko gật gật đầu, vẫn không nói cái gì.

-         Leo núi cần chuẩn bị cái gì cô biết chứ ? – Maeda lại nói

Yuko lại gật gật đầu

Maeda trong lòng thầm than “chịu không nổi” Người đâu giống y cái hũ nút , chẳng khác gì người câm, hỏi cái gì nàng cũng chỉ biết gật đầu . Maeda quyết định khi leo núi nhất định sẽ phân sao để  không phải chung tổ với nàng .
         
Đến thử bảy , mọi người đúng giờ tập trung ở dưới Ngô Đồng Sơn. Công ti chia làm ba tổ, Haruna , Mariko , phòng hành chính các nàng một tổ, Yuko và Haruna mấy nàng một tổ. Theo hướng đỉnh núi Ngô Đồng mà trèo. Đến chỗ phân hướng núi Tiểu Ngô Đồng và Đại Ngô Đồng thì Maeda cùng vài người tổ khác chọn sai đường trèo nhầm sang Tiểu Ngô Đồng , để lại Haruna cùng đội của nàng cứ hướng Đại Ngô Đồng cao hơn 4000m so với mặt biển thẳng tiến , Đường núi gập ghếnh nhiều bất ngờ khiến mọi người nới lỏng khoảng cách rất nhanh. Haruna bình thường ít vận động nên chẳng mấy chốc bị tụt lại sau cùng . Tuy vậy , nàng vẫn là hơi hơi có chút an ủi, bởi vì trong công ti ít nhất cũng còn nàng tạp vụ cùng nàng tụt lại phía sau .

Yuko chậm rãi từ từ , không nhanh không chậm bước lên đỉnh núi , nghĩ thầm đi cùng đội trưởng Haruna thế này , có tụt lại phái sau cúng chẳng có gì mà sợ.

Cứ như vậy hai người bị tụt lại sau cùng , leo lên đỉnh núi thì đã bốn giờ chiều . Lên được trên này thì mấy người kia đã chuẩn bị xuống núi.

Mariko hướng Haruna kêu lên : “ làm sao mà đến bây giừo mới lên được đây chứ , nên phạt nên phạt !”

Haruna không còn chút khí lực, ngồi trên mặt ghế đá trên đỉnh núi , xua tay than thở

-         “ Còn nói nữa , mấy người có chút khí phách nào không chứ , tất cả ném tôi ở đây rồi bỏ xuống , cũng không thèm hỏi han lấy một câu nữa kìa .”

Mariko cười hì hì đến trước mặt Haruna nói

-         Tổng giám đốc, cô muốn ở đây không ? Hay để tụi tui cõng cô đi xuống nhé , bốn giờ chiều rồi đó “

-         Đi đi đi đi – Haruna kêu lên – Mấy người xuống núi hết đi rồi hội họp ăn cơm , không phải chờ tôi

Không thể tưởng tượng được leo lên Đại Ngô Đồng lại mệt mỏi đến vậy , lúc trước nàng còn cười nhạo Maeda chạy lộn đường , lúc này thì khẳng định là tiểu nha đầu kia chắc chắn đã cố ý rẽ sang tiểu Ngô Đồng , nàng rút cuộc cũng đã tỉnh ra phần nào , thầm hối hận sao chính mình không “nhầm đường” cho rồi.

Yuko ngồi trên đỉnh núi , ngắm nhìn dãy núi phập phồng trùng điệp , mây hồng bay bay , ánh trời chiều bừng lên rực rỡ , gió núi lồng lộng thổi qua, cô bỗng cảm thấy an tĩnh và bay bổng , tâm thể như thoát khỏi thế tục . Tắm mình vào ánh mặt trời , cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng lên quần áo và da thịt , ấm áp ấy như tan vào tận đáy lòng , sưởi ấm cả trái tim bao năm âm lãnh.
         
Haruna nghỉ ngơi một chút , ngắm nghía phong cảnh xung quanh , sau đó ánh mắt nàng rơi vào người Yuko . Dưới ánh mặt trời, Yuko toát ra một phong thái trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng và cô đơn . Cô lẳng lặng ngồi ở đó, đón lấy ánh mặt trời phảng phất . Nàng không khỏi có chút nghi ngờ , một cô gái như thế này , cớ sao ngày thường lại lạnh lùng như vậy .
         
         

          D

“ Oshima Yuko , nên xuống núi thôi , xuống chậm không tốt đâu “ Haruna hướng Yuko gọi

Yuko quay đầu lại , mới nhận ra trên đỉnh núi chỉ còn lại cô và Haruna . Cô đứng dậy , phủi phủi đi bụi đất và cỏ dại , hướng chân núi đi xuống.

Người ta nói lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, lời này tuyệt đối không sai. Bị lực hấp dẫn cùng quán tính cộng dồn khiến cho dây chằng cơ thể tổn thương, lúc đi xuống cả người đều run lên như muốn nhũn ra , hai đùi như bị đeo chì.

Mặt trời dần khuất bóng , con đướng núi nhỏ hẹp lộ ra một bóng tịch mịch âm u , trong lòng không khỏi có chút lo sợ .
         
Yuko thấy trời tối, dần dần đẩy tốc độ nhanh hơn . Haruna cũng thấy trời đã mịt mờ , trên đường lại chẳng còn ai , với Yuko lại bị cách một khoảng khá xa, nàng cũng vội vã bước nhanh hơn , dù chân đau kéo nàng chạy chậm lại.

“Ai nha “ Vừa lúc đặt chân , đột nhiên thấy trơn tuột , chỗ đó mất một bậc thang , nàng lập tức ngã ngồi trên sơn đạo. Từ mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói , vì vừa mới bị đau nên còn chưa thực kịch liệt , nàng thử đứng lên , chân vừa chạm đất đã thấy đau thấu tim, một chút lực cũng không còn. Nàng hít thở sâu mấy hơi lạnh lẽo , cái chân đau không ngừng hành hạ thần kinh của nàng , nước mắt cũng vì đau mà bắt đầu ứa ra.

Đi không được nữa , nàng muốn gọi Yuko ,nhận ra là cô ấy đã đi trước không thấy bóng hình nữa. Rút ra điện thoại , màn hình không có lấy một vạch sóng, tim nhất thời rụng mất một nửa. Nhìn đường phía trước, âm u vắng lặng , nhìn đường phía sau , lại là vắng lặng âm u , đừng nói là người, ngay cả một con chim cũng chả có . Giữa núi non trùng điệp , dường như chỉ còn một mình nàng bị bỏ lại giữa sơn đạo vắng vẻ . Cô đơn cùng sợ hãi nháy mắt ập đến , gắt gao vây kín quanh nàng . Biết làm sao bây giờ ? Ai đến cứu nàng đây ? Yuko đâu mất rồi ? Làm sao lại đi nhanh như vậy chứ ? Sao không chờ nàng một chút ? Không có thấy nàng đuổi kịp cũng phải quay trở lại nhìn một chút chứ? Yuko lạnh lùng đến quái gở , làm sao người ta quan tâm đến nàng ? nhìn vào màn hình di động vẫn không có chút tín hiệu nào , thử quay số cũng không được ...

Nàng cắn môi, vừa tủi thân, vừa sợ hãi , đã vậy mắt cá chân lại càng lúc càng đau , cuối cùng nàng nhịn không được mà bắt đầu rơi lệ , lệ càng rơi nhiều càng không thể dừng lại , chân lại cứ đau thêm , nàng ôm lấy đầu , ngồi tại đó mà khóc òa lên.

“Cô có sao không ?” – Một thanh âm lạnh lùng phía trên đỉnh đầu nàng

Nàng giật mình , theo phản xạ ngàng đầu , mang theo nước mắt đầm đìa nhìn lên , chỉ thấy Yuko vẫn sắc mặt ấy , không chút thay đổi nhìn nàng.

          Oshima Yuko ! Haruna bỗng cảm thấy cô thật đáng yêu , giống như gặp được cây cỏ cứu mạng “ Chân tôi bị thương rồi “ Nàng nhanh chóng nín khóc , vừa lau nước mắt vừa nói

“Để tôi xem , tổn thương ở đâu ?”  - Yuko ngồi thấp xuống hỏi

“Chỗ này này” – Haruna chỉ xuống mắt cá chân.

Yuko nhẹ nhàng kéo ống quần của nàng lên , phát hiện cổ chân sưng phình lên như cái bánh mì . Cô nhẹ nhàng nâng chân của nàng .“Đau ” Haruna hít một hơi lạnh kêu lên, nước mắt vừa ngừng đã lại ứa ra , Yuko thay nàng cởi giày , đưa tay áp lên mắt cá chân , xoa nhẹ nhàng.

“Đau ! Dừng lại” Haruna hét lớn , chân nàng đau muốn chết mà cô còn muốn động đến chỗ đó , cô muốn hại nàng sao ? Hình tượng Yuko trong lòng nàng phút chốc từ Thiên sứ biến thành Ác ma.

“ Thả lỏng nào, chịu đau một chút thôi “  Yuko một tay nắm cổ chân, một tay nắm bàn chân nàng , sử dụng nhu động các đốt ngón tay , đẩy mạnh một nhát .
         
“Á______” Haruna kêu lên thất thanh , nhưng xong rồi phát hiện cơn đau từ đùi xuống giảm đi rất nhiều . Nàng kinh ngạc nhìn Yuko

“Cô biết rút xương ư ?”

“Một chút thôi, cô đứng lên thử xem” – Yuko nói

Haruna thử đứng dậy , phát hiện chân vẫn còn đau , giống như khi nãy không có chút lực nào.


Yuko xoay người ngồi thấp xuống . “Lên đây, tôi cõng cô đi xuống.”

Haruna do dự một chút , cô ấy gầy như vậy , có thể cõng được nàng sao ?

Thấy Haruna lâu không có phản ứng, yuko lại nói “Lên nào.” Câu nói trầm , như một mệnh lệnh nghiêm túc không được kháng cự , không có chút ý bông đùa nào .

Haruna không dám tiếp tục chần chờ , nàng leo lên lưng cô.

Yuko cõng nàng đi xuống chân núi , từng bước từng bước một.

Cô ấy thật gầy ! Haruna thầm nghĩ , nằm ở trên lưng Yuko , dù có cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận dưới thân mình một thân hình đơn mảnh. Nàng không khỏi lo lắng , có phải nàng làm phiền cô không, cô có chịu nổi trọng lượng của nàng không , có phải nàng làm cô mệt chết rồi không...

Đi liền hai ngàn mét , Yuko bắt đầu thở , trán cũng bắt đầu nhỏ mồ hôi .
         
‘Nghỉ ngơi một chút đi. “ Haruna không đành lòng nhìn Yuko , cõng nàng đi xa như vậy , đường núi lại gập ghềnh , cho dù là một nam nhân to khỏe cũng phải mệt chết ngất à.

Yuko không hé răng nửa lời , mặc cho mồ hôi rơi như mưa, thở dốc như đánh vật cũng vẫn duy trì tốc độ xuống núi , không hề thay đổi .

Haruna thay Yuko lau mồ hôi , trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ thường , nhìn Yuko như vậy trong lòng nàng có chút đau lòng.

“Nghỉ ngơi một chút đi , nhìn cô mệt rồi .”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét