Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

[Jegi] If life is so short

Author : El



Pairring : JeGi















If life is so short...









Đầu tiên là những tiếng lạo xạo rì rào như sóng biển , sau đó ồn ào hơn và âm thanh dần làm đầu cô đau nhức.



Cô bắt đầu có ý thức.



Cô nghĩ đến đôi mắt và thử vận hết sức lực để cử động nó, một ánh sáng chói loà đâm thẳng vào đôi đồng tử yếu ớt. Quá khủng khiếp , cô vội vàng nhắm chặt mắt lại.



“ Cô ấy đã tỉnh lại ! Bác sĩ ! Bà Holly ! Cô ấy đã tỉnh lại !!! “



Tiếng cô y tá reo lên ồn ã khiến không gian xung quanh cô hỗn loạn một cách đáng sợ…Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này …



**





Một lần nữa cô lại cố gắng mở mắt, rút cục cũng đã có thể chịu đựng ánh sáng ấy, mọi thứ không rõ rệt lắm , nước mắt cứ chảy ra khiến tất cả đều nhoè nhoẹt, nhưng cô đã có thể nhận ra mẹ cô khi bà lau nước mắt cho cô . Tại sao mẹ cô lại ở đây mà không phải California…nhờ bà , cô có thể nhìn rõ hơn một chút , và điều đầu tiên cô nhận ra là đôi mắt trũng sâu ướt đẫm của bà …tại sao bà lại ở nơi này ….



- Con đã tỉnh rồi …



Bà nghẹn ngào không nói nên lời , cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Cô định cất giọng hỏi nhưng càng hoang mang hơn khi nhận ra mình không thể cất tiếng . Lưỡi cô – không cảm giác - cổ họng cô - bất lực !



Cô tiếp tục đưa mắt sang xung quanh, một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo blouse và cặp kính đen nhìn cô với nụ cười trấn an . Tiếp đó ông cúi xuống chân cô kiểm tra cái gì đó , cô không thể gập cổ và cũng không cảm giác được. Ông lắc đầu ghi lại vào cuốn bệnh án rồi trao đổi gì đó với cô y tá cạnh bên ….



- Kết nối tất cả các thông tin , bỏ qua đau đớn của việc phải suy nghĩ , cô rút ra được một kết luận khủng khiếp : Cô đang nằm ở bệnh viện, gãy cổ, ngực đau nhói, chân không cảm giác, tay phải hình như cũng thế, không thể nói và thị lực ở mức tệ hại.



Thật kinh khủng !







Nhũng ngày tiếp theo chậm chạp trôi qua , việc suy nghĩ với cô bớt đau đớn hơn , mẹ cô đã kể sơ bộ lý do tại sao cô lại xuất hiện ở đây . Một cái xe tải ngu ngốc đã hất cô xuống một cái hố xây dựng ở trên một con đường gần tp Bình Dương. Cô làm cái quái gì ở Bình dương cơ chứ. Điều duy nhất cô nhớ là cô đang cùng đội văn công số 10 trường ĐHKHTN đi ăn kem mừng cho chiến dịch tình nguyện thành công của họ.



Trong những ngày này, rất nhiều người đến thăm cô , có mẹ và các bác , có các bạn đại học và rất nhiều người khác hoàn toàn kỳ lạ…Họ là ai , họ biết cô ư, cô cố gắng lục tung ký ức của mình nhưng càng cố nghĩ lại càng thấy đau . Rút cục chuyện gì đã xảy ra …khoan … thế có nghĩa là gì …







Cô đã mất trí nhớ !



Oh my godddddd !!!





**



Cô đã bị mất trí nhớ bao lâu , quãng thời gian đó có quan trọng không . Những người lạ mặt họ là ai . cô làm cái quái gì ở Bình Dương đến nông nỗi này … Hàng loạt câu hỏi đổ xuống dồn dập khiến đầu cô đau buốt. Cô cố gắng chịu đựng nó để nhớ lại …tiếng tít tít trên máy điện tâm đồ chạy ngày một nhanh, cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của vị bác sĩ , theo sau là cô y tá , hoảng loạn , cô nghe thấy yêu cầu chắc nịch của ông …



- Tiêm cho cô ấy một mũi an thần ngay lập tức !



Cơn buồn ngủ xộc đến , cô nhanh chóng thiếp đi …





Vị bác sĩ quệt mồ hôi trên trán , bên cạnh là cô y tá hết sức lo lắng, ông lật lật tờ bệnh án và thì thầm …



- Tim cô ấy yếu quá rồi , vụ va chạm đã khiến tâm thất bị dập , hở van tim và thường trực nguy cơ tắc nghẽn động mạch chủ…với điều kiện của Việt Nam hiện tại thì khó có thể kéo dài được lâu…



- Chúng ta nên thông báo tình hình với mẹ cô ấy , bà Holly có thể mang cô ấy sang Mỹ , nơi đó cô ấy có thể có nhiều hy vọng hơn …



Bác sĩ thở dài, ông gỡ cái kính cũ kỹ và lau nó bằng mép áo…Sau khi cau mày nhìn bệnh nhân của mình một hồi lâu, ông quyết định đeo kính lại , đóng bệnh án và bước đi.



Mọi việc đều đã có số của nó.







**



Cô không biết cô đã ngủ trong bao lâu nhưng trong giấc mơ của cô chập chờn một hình ảnh rất lạ, trên ban công của một toà nhà rất to và đẹp , cô có thể nhìn thấy bể bơi lấp lánh bên dưới và rất nhiều sao trên trời. Cô đứng cạnh bên một người và cả hai mỉm cười rất hạnh phúc, người đó choàng cái chăn ngựa vằn qua vai cô và kéo cô vào lòng…Một mái tóc vàng, khuôn mặt thanh tú và hương thơm rất dễ chịu …một chàng trai ư .. không dường như không đúng lắm …nhưng người đó là ai .. tại sao hình ảnh hạnh phúc ấy khiến trái tim cô rất đau …



Thuốc an thần dần hết tác dụng , tiếng lạo xạo dần trở lại , khi cô có thể mở mắt , cô lập tức tìm kiếm hình ảnh mẹ cô và may mắn bắt gặp bà ngồi bên. Cô sợ , cô nài xin bà hãy kể mọi chuyện cho cô nghe nhưng thật là tệ , bà không hiểu , nước mắt cô cứ chảy dài trong bất lực , không thể nói ra.



Làm ơn , ai đó hãy nói đi, hãy nói cho cô biết điều gì đã xảy ra…



Tạ ơn trời , mẹ cô lấy khăn tay lau nước mắt cho cô và bắt đầu những tâm sự ngày thường của bà, cô thầm tạ ơn điều đó vì biết đâu những điều bà nói sẽ gợi chút kí ức mất mát nào đó .



“…hôm nay Lê với Zed lại đến thăm con đấy , lúc ấy con đang ngủ nên hai đứa không ở lại được lâu, Suri thì mắc chút việc với công ti rồi , XV chắc cũng chẳng tiếp tục được nữa, công ti đang đắn đo xem nên cho ba đứa kia hợp thành một nhóm hay solo riêng hết …Con cứ an tâm điều trị , viện phí có công ti bảo hiểm lo hết rồi, con sẽ sớm khỏi thôi … nếu có bất cứ điều gì không ổn , mẹ sẽ mang con sang Mỹ…”



Bà gấp chiếc khăn tay theo mặt ngược lại rồi lau nước mắt cho chính mình, cô biết tình trạng của mình tệ hại hơn rất nhiều so với những điều bà nói nhưng vấn đề của cô bây giờ là cô vẫn chẳng hiểu gì cả.



Lê, Zed, suri …họ là ai , còn XV nữa nó là cái gì... điều gì đã xảy ra với quãng thời gian cô mất kí ức …Cô không thể nào hiểu nổi …



Những liều an thần thường xuyên khiến cô không tỉnh táo được lâu … cô nhanh chõng rơi vào cơn mê man….



**



Zed …Lê…Suri … những cái tên chạy trong đầu cô kèm theo những hình ảnh kì lạ như những thước phim …cả cái hình ảnh người bên ban công nữa , nó cuộn lại xoáy chặt vào ký ức cô … họ là ai … người đó là ai …





Tít tít …



“…Nhung Nhung ơi nhung ..



..Nhung đây …



Nhung ơi nhung …



Lê bị khùng ….”


Tít tít …



“ …Này không được cậy lớn bắt nạt bé nhá …



…Chị Nhi ơi cứu em …”



Tít tít …



“Chị nhung ơi …



lần đầu tiên em biết cảm giác được người ta ganh tị với mình như thế nào….”





….



Cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vẫn là khung cảnh bệnh viện với màu trắng toát lạnh lẽo, tiếng máy điện tâm đồ chạy tít tít , chai IV lủng lẳng và đặc biệt là mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi – giác quan còn nhạy cảm duy nhất của cô hiện giờ.



Cô nhớ ra rồi .



Castting !



House of dreams !



Sáng bừng sức sống !



Hải Lê , Zed , Suri, Bing Boong, Thu Phương, Hải yến , Mỹ Hương , Phương Linh , Thanh Thảo , Kim Phụng, Trúc Anh….





Chị Hồng Nhung , anh Anh Tuấn , thầy Y Thanh ….



Mama , cô giáo , chị Nhi …



….





Cô đã tham gia một cuộc thi âm nhạc, một cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc, cô đã chiến thắng …nhưng không chỉ có thế, chắc chắn không chỉ thế , còn điều gì đó còn thiếu …còn một ai đó rất quan trọng….





Hình ảnh con người trên ban công dội vào tâm trí cô thành những khoảng loang xa, ám ảnh đến nỗi cả lồng ngực cô thắt lại đau đớn …



Tóc vàng ngắn …



Nụ cười …



Chiếc chăn ngựa vằn ...



Giọng nói ngọng líu lô…



….





GIL !!!!!!



Một loạt hình ảnh của cậu xoáy về như một cơn bão .



Gil…



“ Bây giờ nhé ra đây , giơ chân lên , đái đứng , sau sủa go go go … như con chó ấy …



Chụp lại rồi tag lên facebook Gil Le chị nhé …



Trời ơi sao lại đối xử với tôi như vậy !!!...”



Gil…
“…Hói ơi Hói kể chuyện cho quắn nghe đi Hói …



Kể chuyện chi mới được chứ …



Thì chuyện con thỏ uống thuốc lắc ấy …”



Gil …Gil…



“…Nhung ơi…đừng giận nữa mà …



Nhung ơi … xin lỗi mà ~ …”



Gil …Gil…



Sao cơm rang có ngon không ?



“…”



ủa tui hỏi sao không nói ? Cơm tui chiên có ngon không ?



“…”



*bộp bộp chát chát *



….





Gil Gil Gil … Cô choàng tỉnh ! Cô nhớ được cậu rồi ! Gil ! bây giờ cậu ở đâu , cô muốn có cậu cạnh bên ngay lúc này , ngay bây giờ, cô cần cậu ….không một ai xung quanh cô cả , cô dùng hết sức để bật người nảy lên , lồng ngực của cô đau khủng khiếp . Máy điện tâm đồ chạy hỗn loạn khiến các bác sĩ và y tá vội vã chạy vào . Cô thoáng thấy bóng mẹ cô chạy đến . Cô cố hết sức mình để cử động cánh tay trái , cô nắm lấy gấu áo bà , ngay lập tức bà nắm chặt lấy tay cô … nước mắt cô trào ra, mọi đau đớn dồn đến nhưng cô chỉ muốn biết về Gil . Cô cố hết sức dùng ánh mắt van nài khốn khổ để mẹ cô hiểu điều đó, môi cô mấp máy đầy khó nhọc nhưng cô không bỏ cuộc , cổ họng cô khào khào cất tiếng …



Gi..l…



Mẹ cô đã hiểu, ánh mắt bà ánh lên những tia thất thần, bà nhìn cô trân trân rồi nắm chặt tay cô hơn , trong hốc mắt hốc hác vì lo lắng , từng giọt nước mắt lại thi nhau rơi…bà không thể nói lên lời …



Tít …tít …tít …..



Tiếng máy điện tâm đồ ngày một chậm lại , mũi an thần đã được tiêm vào chai IV bởi cô y tá kinh nghiệm…cô có cảm giác cả thân hình mình bị ném vào hố đen sâu thẳm, mọi cố gắng tỉnh táo đều như tiếng hét vô vọng ném vào đáy vực tăm tối…

….



Một cơn mơ khác lại đến … nồng ấm vô cùng …



“Đường phố Hà Nội ngày Giáng Sinh , tiết trời se lạnh khiến những người đi bộ trên đường nép sát vào nhau . Cô và cậu tay trong tay dạo bước , cả hai vừa ghé một tiệm kem , kem vani cho cậu, kem dâu cho cô , hà Nội lạnh thêm một chút …



Tiếng nhạc giáng sinh len lỏi từng con phố cổ, cậu nắm lấy bàn tay cô và nhét vào túi áo dày của mình …



- Gil chó ! Quà giáng sinh của Nhung đâu !



Cô nũng nịu cậu bằng con mắt tinh nghịch, ngay lập tức cậu thộn mặt ra, ờ thì hôm nào cũng ở bên nhau , giáng sinh từ sáng tới tối cũng đi cùng nhau thì biết mua quà vào lúc nào …



Cô biết cậu bí , càng đòi nhiều hơn , cốt để trêu trọc cậu. Một ý nghĩ vừa xẹt qua , cậu liền nói cô nhắm mắt vào …



Cô nhắm mắt , nhưng sắn sàng ti hí bất cứ lúc nào , cô không muốn bị búng trán hay tẹt mũi .



Mưa đông bay bay , nhẹ nhàng bám trên chiếc mũ len cô cướp của cậu và mái tóc vàng bù xù cũng của cậu nốt. Trong ánh đèn giáng sinh lung linh , cậu thấy khuôn mặt vốn rất xinh đẹp của cô sáng bừng lên , tim cậu đập thình thịch , cậu ghé sát lại gần cô, từng chút từng chút một …



Thịk !



Thịk !



Thịk !



Binh Booooong !!!!!



Tiếng chuông nhà thờ reo vang khắp thành phố , hàng vạn con tim mừng vui vỡ oà đón một giáng sinh mới hạnh phúc , trong đó có hai con tim quện chung một nhịp đập thổn thức …Hơi thở ấm , bờ môi mềm, vị kem dâu tây và vani tan vào nhau trong khoảnh khắc thiên thần ….



…”



Ký ức xoáy vòng và ném cô đến một nới khác đầy u ám, không khí nặng nề trong phòng họp công ti. Anh quản lý nhóm quăng sấp báo mới ra xuống mặt bàn . Hình ảnh cô và cậu đêm giáng sinh tràn ngập tất cả các tờ báo số ra sáng nay , thực ra nó đã bị rò rỉ trên mạng từ tối qua . Giờ thì cụm từ Jegi đang đừng đầu trên trang tìm kiếm Google của VN.



Cậu nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của cô, nhưng không thể nắm chặt được mọi hoang mang của cô lúc ấy.



Quyết định được đưa ra là làm lơ dư luận, XV vẫn tiếp tục các kế hoạch đặt ra, trước mắt là biểu diễn cho Honda ở sân vận động Gò Đậu – Bình Dương .







Cậu cố gắng đến gần cô nhưng đều bị những ánh mắt soi mói dán vào mọi hành động của cậu, hoặc giả khi không gặp phải chúng thì cô cũng chủ động tránh xa cậu…



Buổi biểu diễn diễn ra gần như tốt đẹp, chỉ trừ lúc trở xuống sân khấu, một tên fan cuồng lao đến ôm lấy cô, cô hoảng loạn hét lên, cậu vội vàng lại gần kéo hắn ra và ôm cô vào lòng, cô bật khóc nức nở…Cậu vỗ nhẹ vai côh và cố gắng trấn an … tên kia bị bảo vệ lôi đi nhưng hắn còn kịp nhả lại một câu chửi rủa tanh tưởi .



"......"




Cậu thấy cô gần như không còn tình táo, sau khi chương trình kết thúc , mọi người nhận ra cô biến mất, không muốn cô bị khiển trách bởi anh quản lý, cậu bịa đại một lý do gì đó với anh rồi bí mật đi tìm cô .



**



Cô tắt điện thoại và tiếp tục uống đến chén thứ 10 trong một quán nhậu nhếch nhác ven đường … chỉ lát sau điện thoại cô lại reo vang , cô lè nhè bắt máy ..



- Nhung à ! Nhung ở đâu rồi nói cho Gil biết đi ! Gil tìm không thấy ..

- Cậu đừng gọi cho tôi, đừng có gọi tôi. Chúng ta không thể cậu chưa hiểu sao . Tôi không cần cậu quan tâm , chúng ta không thể…hức …

- Nhung ở đâu rồi , cho gil biết đi … nhung đang uống đấy ư …



….



Cậu đến được quán khi cô đã say gật gù trên bàn, cậu thanh toán cho chủ quán rồi cố gắng kéo cô ra khỏi đó , chân cô liêu xiêu ríu lại với nhau, tuy rất say rồi nhưng khi nhận ra cậu , cô vẫn cố đẩy cậu ra …



- Tôi không cần cậu … chúng ta không thể … tôi tự đi được .. hức … không cần cậu đâu…không cần…



- Nhung nghe Gil nói nè, tất cả những cái đó chả là cái gì hết…



Cô giằng tay cậu ra rồi khóc nấc lên , không là gì ư , có thể coi như thế được không , không không thể, thế giới này tàn nhẫn lắm , chả ai buông tha họ đâu .



Cô chạy đi …tất cả những gì cô còn cảm nhận là ánh đèn pha chói loà và vòng ôm siết chặt của cậu …”



Tít tít tít …


Mọi không gian ký ức biến mất , cô quay trở lại với căn phòng bệnh trắng toát , nhưng kì lạ thay , cô chẳng còn cảm thấy bất cứ một đau đớn nào nữa , cô ngồi dậy và nhận thấy hai tay mình có thể cử động , không có tiếng máy điện tâm đồ và chai IV đã được rút ra . Cô bước xuống giường , đôi chân hoàn toàn khoẻ khoắn . Việc đầu tiên cô nghĩ đến là đi tìm Gil , cô vội vã chạy ra hành lang , một hành lang trống vắng và rất dài, cậu đang đứng ở cuối nơi đó …



Cô vội vàng chạy đến , đúng là cậu thật rồi , chiếc áo sơ mi sọc xanh cậu mặc đêm acoustic, chìa cánh ta về phía cô như đã đón cô đêm chung kết …cậu mỉm cười dịu dàng với cô …







- Bác sĩ ! Tim cô ấy đã ngừng đập !



- Chuẩn bị sốc điện 260 J !



- Không có tín hiệu !



- Tăng lên 300 !







- Tăng lên 360 !



Títtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt ttttttttttttttttttttttttttttttttt


.

.

.



Cô ôm chặt lấy cậu và biết rằng , từ lúc này trở đi , họ có thể được ở bên nhau mãi mãi …


end.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét