Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

[Atsumina] Nhầm giường - chap 3

Author : 亲爱的U叔


Couple : Atsumina ( Maeda Atsuko vs Takahashi Minami )


Dịch : QT đại ca


Editor : tui 


Các bạn có thể đọc 2 chap đầu bản dịch của Jenifer trong idol48vn link đây


Mình bắt đầu dịch từ chap 3, vì một chữ tiếng Trung cũng ko có nhưng chữ hán việt cũng ko tệ đã đâm đầu vào đây, tuy ko thể tránh khỏi sai sót, nhưng vì fic quá hay mà dịch giả vút bay nên mình đã lao vào. Nói lằng nhằng là chưa có sự đồng ý của ai cả nên vui lòng ko mang bản dịch đi đâu , cám ơn .










Chap3


Nửa tiếng sau khi tan học, trong một con hẻm nhỏ cách không xa cổng trường...


Takahashi dán lưng vào vách tường, thận trọng nhấc đầu lên khỏi góc tường rồi từ từ rút ra một cái ống nhòm từ trong túi, bí mật quan sát ngõ phố bên kia nơi có Yuko và Haruna. Sau đó cô cẩn thận quay lại với người đứng phía sau  "6h30' ! Oshima Yuko cùng  Kojiharru từ cổng trường học quẹo trái tiếp tục quẹo phải tiếp tục quẹo trái rồi gặp nhau trong ngõ hẻm, hảo, tiếp tục hành động" .


Takahashi đang định tiếp tục quay lại“tác chiến” thì phát hiện Miichan ở phía sau hoàn toàn không động tĩnh. Miichan trên đầu đang toát mồ hôi .


—— "Thế đấy , cậu mờ mờ ám ám kéo tớ đến đây chỉ vì chuyện này à" Miichan thở dài "Nhìn xem, cách có 10 mét thôi, cất cái ống nhòm giùm đi"


Miichan nói câu trên chẳng chút nể nang, lại tỏ ra khinh thẳng việc đang làm khiến Takamina trở nên lúng túng, mặc dù cô hoàn toàn không muốn can dự vào việc này. . phải. .,một việc ngớ ngẩn, nhưng là ai bảo người này chính là bạn tốt nhất của cô chứ.


—— "Miichan, cậu thừa biết cái tên Oshima Yuko suốt ngày bám theo Nyan, lại rất háo sắc, cậu xem Kojiharu đơn thuần như vậy, vạn nhất cô ấy bị ăn mất tớ chịu sao được", Takahashi tưởng tượng ra cảnh ấy và khuôn mặt đầy đau khổ phẫn nộ ( PS: có vẻ như người đáng xấu hổ ở đây là anh đó :-<)


Miichan chỉ hận chính mình có mắt như không, quen lầm bạn xấu... Không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài...


—— "Nếu cậu thích Haruna, trực tiếp thổ lộ là được rồi rồi! Đâu cần phải phiền phức như vậy, Cậu ngồi ở đằng sau người ta suốt một năm trời, ngoài ôm cây đợi thỏ ra chắc chẳng làm đc cái gì nên hồn"


"Cấp báo, Oshima đang di chuyển "


"Oh my god!" Miichan vẫn đang cố khuyên bảo, đáng tiếc Takahashi hoàn toàn không nghe, thay vào đó kéo mạnh miichan tiếp tục chạy.
...


Cho đến lúc về nhà, trước khi đi ngủ


Takahashi nhớ lại việc hồi nãy, ngẫm lại thấy Miichan nói cũng đúng thôi. Cô nên bày tỏ với cô ấy thôi, chỉ là ...là...không hẳn là cô quá nhát gan... nhưng sợ... Sợ là, nếu không thổ lộ, cô có lẽ sẽ chẳng có cơ hội nào. Không thể để thế được, ngày mai sẽ thổ lộ với Haruna, mặc kệ kết quả như thế nào, không được để tiếc nuối cả đời!


 Phải, chính là như vậy! ! Takahashi gật đầu mạnh mẽ để cổ vũ chính mình, hết sức quyết tâm.


Ngày hôm sau


Takahashi cả ngày chẳng nghe giảng bài, cũng chẳng đoái hoài đến cột khí u ám bên cạnh. Bởi cô đang tính xem tỏ tình như thế nào, vừa sợ vừa lo, hổn tạp cảm xúc tràn ngập trong người.


Cuối cùng cho đến lúc về


"Haruna, đợi chút!" Takahashi nắm lấy áo khoác và  gọi lớn khi Haruna chuẩn bị ra khỏi phòng.


"Uhm? Gì đó, có chuyện gì sao, Minami?" Haruna quay đầu lại nhìn Takahashi bằng đôi mắt trong veo như nước hồ. Takahashi phút chốc cảm thấy mình phải thở dốc.


"Tớ , tớ, tớ có lời muốn nói với Haruna, cùng đi được không?" Takahashi đầy lo lắng nhưng vẫn cất lời.


"Được mà!" Haruna mỉm cười, Takahashi bước đến, hai người cùng đi ra khỏi phòng học.


Chờ hai người vừa ra khỏi, trong phòng học bật lên một câu cảm thán


"Trời đất ơi, Vạn tuế ra hoa nước sông chảy ngược, Takahashi cuối cùng cũng thông" miichan rú lên một tiếng chạm trời.


Khi nghe thấy Takahashi gọi Haruna, động tác trên tay maeda khẽ dừng lại. Trong lúc Miichan hú hét, Maeda không chút biểu lộ sửa sang lại túi sách, đi tới cửa, rồi dừng lại, xoay người lườm Miichan, luồng điện cao áp cuối cùng cũng thay đổi mục tiêu, tội nghiệp Miichan còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị ánh mắt của Maeda làm sợ xanh mặt.


Lườm Miichan xong, Maeda cất bước ra khỏi trường.


Cách cổng trường chừng trăm mét, trong một con hẻm nhỏ


Haruna chầm chậm đi bên Takahashi, Takahashi cười ngượng nghịu, cúi đầu giống như mắc tội gì.


Haruna không đợi được, hỏi nhẹ “ Minami, cậu có điều gì muốn nói với tớ à?"


"Ah uhm uhm... Chuyện là, tớ..." Cô ấp úng nói không nên lời, rõ ràng tối hôm qua luyện cả đêm rồi mà giờ kẹt cứng trong họng.


"Chuyện gì cơ?" Haruna tò mò nhìn Takahashi


"Chính là, tớ... ý tớ là... tớ, ngốc thật...à..." Takahashi đỏ bừng mặt 


"Thực ra là là là là là..." Điện thoại Haruna chợt reo lên, Haruna khẽ cúi đầu, chuyển điện thoại đến bên tai, trả lời "Yuko..."


"Tớ thích cậu! ! !"


Haruna khẽ há miệng ngạc nhiên, vô tình hạ tay xuống, bên trong mơ hồ nghe được ai đó đang gọi "Nyan nyan... Mosey Mosey "


"Tớ thích cậu, từ lớp 10 lần đầu tiên gặp cậu tớ đã thích cậu, một năm ngồi sau lưng cậu, một năm tớ lén nhìn cậu, tớ luôn luôn không có  đủ dũng khí để thổ lộ với cậu, Nhưng tớ không muốn thấy cậu ở bên Oshima Yuko..." Có lẽ là do cú điện thoại đột ngột của Yuko, bao lời takamina chuẩn bị tối qua tuột ra hết.


Sau khi nói xong, Takahashi cúi đầu, chờ Haruna trả lời. Trong lòng cô đầy lo lắng, mỗi giây trôi qua đều rất khó khăn.


Trong khi đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Haruna, sau lưng cô đột nhiên phát ra âm thanh của một tên háo sắc "Acchan, acchan, Anh thật sự rất thích em, em quen với anh đi, em muốn gì anh cũng làm hết!"


Takahashi quay đầu lại liền nhìn thấy cách đó không xa, một kẻ đang cố chặn Maeda lại để tỏ tình


"Cút!" Maeda tối mặt lên phun ra chữ này. Sau đó Maeda đi thẳng về phía trước, vòng qua kẻ đang tỏ tình và quay lại liếc nhìn Takahashi một cái. Tuy đó vẫn là ánh mắt lạnh lùng oán hận, nhưng có tồn tại một cái gì đó , một điều gì đóTakahashi không thể nhận rõ...


Takahashi cảm thấy Acchan vừa có chút kỳ lạ, đến trường mấy ngày nay, có biết bao người đến thổ lộ với Atsuko, cô chỉ lãnh đạm vô tình, Maeda vẫn luôn từ chối một cách lịch sự, sẽ không giống như lúc này , không...một chút nào nể tình. Takamina nghĩ đi nghĩ lại , đột nhiên phát hiện lúc này mình đang đợi một câu trả lời quan trọng , cô quay lại nhìn Haruna


Haruna còn bất ngờ trước lời tỏ tình của Takahashi, nhất thời vẫn ngơ ngơ, rốt cục Haruna cũng có thể cất lời


"Uhm, chuyện này...Minami, tớ không nghĩ cậu với tớ... Tớ lúc này rất bối rối , có lẽ tớ cần chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng..."


"Đương nhiên là được mà!" Không từ chối thẳng thừng là Takahashi đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi!


Rút cuộc lần tỏ tình này đã giúp cô tiến thêm một bước.

3 nhận xét:

  1. Tks bạn chẻ ngen :X mình sẽ ủng hộ hết mình :)

    Trả lờiXóa
  2. Mình biết fic này và idol48 đóng cửa ,thật sự ức chế lắm khi chưa đọc chap 1 ,2

    Trả lờiXóa
  3. Mình vừa biết fic này mà lúc này thì bên idol48 đóng cửa rồi, thực sự là mình rất ức cjees khi không đọc được chap 1,2

    Trả lờiXóa