Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

[Atsumina] Nhầm giường - chap 5

Author : 亲爱的U叔


Couple : Atsumina ( Maeda Atsuko vs Takahashi Minami )


Dịch : QT đại ca


Editor : tui 


Các bạn có thể đọc 2 chap đầu bản dịch của Jenifer trong idol48vn link đây


Mình bắt đầu dịch từ chap 3, vì một chữ tiếng Trung cũng ko có nhưng chữ hán việt cũng ko tệ đã đâm đầu vào đây, tuy ko thể tránh khỏi sai sót, nhưng vì fic quá hay mà dịch giả vút bay nên mình đã lao vào. Nói lằng nhằng là chưa có sự đồng ý của ai cả nên vui lòng ko mang bản dịch đi đâu , cám ơn .







Chap 5 - sorry vì mình lười edit lỗi chính tả =.=




          Khoảng 11 tháng trước, trên một quán ven đường

          "Yo, uống!" Miichan nhấc ly rượu hướng về phía Takahashi, giọng điệu hùng dũng

          "Oh... Này, tớ không biết uống rượu..." Takahashi từ chối

          "Đã là bạn tốt thì phải uống!" Không giải thích nhiều, Miichan rót rượu cho Takamina .

          Tình cảnh này xảy ra bởi vì Miichan hết thích người này lại thích người khác, thế rồi sau mỗi lần bị cự tuyệt lại tìm Takamina trút bầu tâm sự. Chẳng hạn như hát Karaoke, phá hoại , làm loạn...đủ thứ .

          Lần này Miichan tỏ tình với Komorin, trớ trêu là Komorin lại chẳng tin, Miichan bị đả kích lớn dẫn đến Takamina bị kéo đến đây uống rượu.

“ Từ chối rượu bạn mời là người không có nghĩa khí” Miichan lắc lắc đầu “ vậy đi, chúng ta chơi trò chơi, ai thua cạn một chén”

Takamina không có cách nào cự tuyệt, vì vậy hai người vung tay xù xì. Thực tế thì thắng thua hai bên không sai biệt lắm, nhưng bởi vì Takahashi tửu lượng quá kém , chẳng mấy chốc thì chịu thua.
         
Hai người liên tục nhậu đến 11h đêm, uống đến muốn ói hết ra,  vì vậy tính tiền chủ quán xong là về nhà. Cả hai đi cùng nhau một đoạn, nhà Miichan gấn đó nên về trước. Miichan trước khi vào cửa còn ái ngại hỏi “Cậu trụ được không đó ? Không thì để tớ đưa về ?”

“Không cần, đưa đón gì chứ, uống có chút rượu làm sao khiến tớ say được, tớ là ngàn chén không say ha ha ha..” Takamina ngửa mặt hét to, sau đó quay người bước đi ( Ps : đó là say rồi còn nổ)

Takamina bước đi lảo đảo, mắt mũi mơ màng, buổi tối lại có gió lạnh, cô có chút tỉnh táo lại. Cô lắc lắc đầu , cố gắng mở to mắt . Hoảng hốt phát hiện một nữ sinh nằm bên đường, đồng phục chỉnh tề , không giống như kẻ lang thang. Takamina không đành lòng để cô ấy nằm như vậy, không chừng bị cảm mạo, có khi còn gặp kẻ xấu ( ps :  người xấu đang đây thôi) , vì thế Takamina cố giữ lấy tỉnh táo đi đến lắc lắc, quơ tay trước mặt cô gái “ Này này, tỉnh lại đi, cậu không sao chứ, tại sao lại ngủ ở đây ?”
Nữ sinh vẫn còn bất tỉnh, Takamina gọi to hơn : “ Tỉnh , tỉnh lại đi, nhà cậu ở đâu , tôi đưa cậu về “  

          Cô gái chậm rãi mở to mắt, có điều ánh mắt này thực mê ly say đắm.

Thấy cô gái tỉnh lại , Takahashi tiếp tục hỏi : “Nhà cậu ở đâu , để tôi đưa về”

          Vốn tỉnh tỉnh mê mê, cô gái vừa nghe đến chữ về nhà, lập tức giãy dụa khỏi vòng tay Takamina, "Tôi không về!"

Takamina cố khuyên nhủ vài lần rồi đành mặc cho cô nàng tính sao thì tính:”Nhưng cậu cũng không thể ngủ ở chỗ này, hay là qua nhà của tôi, ngày mai tỉnh rồi về ?” Takahashi dạm hỏi, nghĩ thầm mình đúng là người tốt .

“Không đi , cái gì là “nhà” tôi đều không đi ! Các người dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy, tại sao đối xử với ta như vậy chứ, còn nói là người nhà của tôi, còn nói sẽ luôn tốt với tôi ! ! !” Cô gái bắt đầu mất kiểm soát và gào khóc.

“Ohh ...Được rồi, cái gì là “nhà” đều không đi được chưa, tôi đưa cậu đến khách sạn phía trước ngủ một đêm nhé?” Cô gái không phản ứng , Takamina coi như nàng đồng ý , vì thế mà cô cố sức bế cô ấy lên. Hai kẻ say rượu đi loạng choạng, mơ mơ màng màng đến khách sạn gần đó.
         
          Trong khách sạn.

          "Nhĩ hảo, hoan nghênh quan khách! Xin hỏi... Oh..." Bà quản lý theo thói quen tính nói hết câu hoan nghênh thì phát hiện ra hai người đi đến thực tế còn rất trẻ, chắc hẳn vẫn còn là học sinh, trên người nồng nặc mùi rượu

          "Cho tôi một phòng!" Takahashi nói, cô gái này đã rút cạn sức lực của cô.

          "Oh vâng... Ha ha" Bà quản lý cười bí hiểm "Là phòng đơn sao?"

          "Vâng" Takahashi chỉ muốn nhanh nhanh dứt cái cục nợ này, không màng để ý hàm ý trong câu nói của bà quản lý “Nhanh cho được không ạ ?”

          "Ha ha, gấp gáp như vậy sao. . Được, rất nhanh thôi" Bà cô cười đen tối, nhanh chóng lấy chìa khóa đưa Takahashi, Takahashi nhận lấy rồi hướng lên phòng, sau lưng cô, bà quản lý nói "Nếu cô có yêu cầu gì thì gọi nha, rất sẵn lòng đó..."

          Takahashi mệt đến không nói được, không có nghe đến lời quản lý nói.

Rốt cuộc cũng vào được phòng, takahashi đem cô gái ấy thả xuống giường và rồi chính cô cũng rơi phịch xuống. Vốn uống rượu quá nhiều, rượu lại đang phát tác, cô bế cô ấy lâu như vậy nữa, thể lực tiêu hao mà ý thức cũng mơ hồ, vậy là mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ...

Nửa đêm Takahashi tỉnh dậy, phát hiện mình ngủ trên giường, bên cạnh còn có người, thật đáng yêu quá đi, lông mi thật dài, hương vị thật thơm...Takahashi nghĩ thầm Chu Công thật ưu ái cô, cho cô một giấc mộng đẹp đến vậy. Cứ ngỡ mình đang mơ, Takahashi lấy tay vuốt ve gương mặt cô gái ấy, đẹp quá, giấc mơ này thật hoàn mĩ, đến cả cảm giác cũng như thật vậy ...( ps: uống rượu quá nhiều tất nhiên lú)
         
Người trước mặt cô bỗng nhúc nhích, vô thức rúc sâu vào ngực cô. Hương tóc quyến rũ. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường từng khoảng mông lung, mọi thứ dường như đều đẹp đến hoàn mĩ. Takahashi ngỡ đây là giấc mộng, liền lớn gan tiến đến gần. Đầu tiên hôn nhẹ lên trán, tiếp tục hôn nhẹ lên mi mắt, takahashi cảm thấy mí mắt của cô gái trong tay mình khẽ giật nhẹ, cô lặng người một lúc, rồi chợt thấy cô gái kia ôm chặt lấy mình , run rẩy nói

 “ Đừng rời xa tôi”

          Takahashi khẽ đẩy cô ấy ra, cả hai nhìn nhau, nàng đã khẽ mở mắt, ánh mắt của cả hai đều ngây ngốc và mơ hồ. Một người ngỡ mình đang trong mộng, một người lại tưởng là người khác. Cô gái cất tiếng hỏi : “Cậu sẽ mãi ở cạnh tôi chứ , mãi mãi chỉ yêu mình tôi?” Nhìn thấy nàng, đáy lòng mềm yếu của Takamina chợt xúc động, cô đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc trên gương mặt cô ấy, dịu dàng nói : “ Có , mãi mãi tôi sẽ chỉ yêu mình em”

          Và rồi hai đôi môi chậm rãi chạm vào nhau...Ánh trăng  mơ màng chan hòa cùng cảnh vật...

          Ngày hôm sau

          Takahashi vươn người, toàn thân nhức mỏi "Ôi ...cái đầu tôi" Takahashi nghĩ thầm sẽ vĩnh viễn không bao giờ cũng Miichan ra ngoài uống rượu...Chẳng mấy mà chết yểu. Giãn giãn thân mình, cô theo thói quen xoay người sang bên.

“Á ! Gì đây “ Takahashi vừa xoay người thì phát hiện ra mình không ở trong phòng riêng, muốn thét lên nhưng chính cô lại tự bít kín miệng mình. Takahashi quay nhìn bốn phía, đây là đâu mới được ? Nhận ra đây là nơi hoàn toàn xa lạ , Takahashi vô cùng hoảng loạn. Như chợt ý thức được điều gì, Takamina cầu nguyện vạn lần cũng đừng xảy ra, cô từ từ nhấc cái chăn phủ trên người mình lên rồi chậm rãi nhìn vào . Cô che lại ngay lập tức ! Chúa ơi không phải chứ !!!

Takahashi có thể cảm nhận cơ thể mình đã làm cái gì, cô ôm đầu cố nhớ lại việc hôm qua, nhưng đầu đau muốn nứt ra mà chẳng nhớ được bao nhiêu, có nhớ một chút cảm giác, nhưng nhớ không rõ sự tình.

Được rồi...chuyện đó đã không xảy ra, làm thế nào nó xảy ra được chứ, không giải thích được , không thể tin được, đúng đúng , nó đã không xảy ra. Chỉ là dơ quá mới đem cởi quần áo thôi. Được rồi chính là như vậy . Takahashi tự cứu vớt chính mình.

Cô nhìn lại cô gái đang nằm xoay lưng với mình, cô không biết cô ấy là ai. Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải chạy cho nhanh, bằng không cô ấy tỉnh lại thì không thể nói mọi chuyện rõ ràng, không có chuyện cũng trở tành có chuyền. Vì vậy Takamina cẩn thận rút lấy quần áo, mặc với tốc độ nhanh nhất có thể rồi chuồn nhanh khỏi hiện trường.

          Đi đến sảnh khách sạn, quản lý  thấy quần áo Takahashi xộc xệch,  hỏi đen tối "Ha ha, tối hôm qua cô ngủ có ngon không?"

          "Ah ...tốt , tốt..." Takahashi đỏ chín mặt, nhanh chóng thanh toán rồi đi.

          Chuyện rằng, đến tối hôm ấy, một nhận vật chính khác rút cuộc cũng đã tỉnh dậy.

AAAAAA !!!!!!! Một tiếng thét chói tai phá vỡ không gian. Nguyên tầng lầu bị đánh thức. Cô gái ấy ngồi khóc trên giường một lúc, sau đó mặc lại quần áo đáng hoàng, phát hiện dưới chân giường có vật là lạ, nhặt lên nhìn, hóa ra là thẻ học sinh , mặt trên viết rõ ràng “trường trung học Minh Đức – Lớp 11C, Takahashi Minami” trên đó còn gắn ảnh Takamina đang cười toe toét, nhưng với người đang xem thì nụ cười đó rạng rỡ đến vô tâm.

“ Cậu ! Takahashi Minami ! cậu dám làm chuyện đó với tôi mà không chịu trách nhiệm ! Maeda Atsuko này nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Maeda cay đắng nói.    

          "Ắt xì!" Takahashi đột nhiên hắt hơi "Chắc là bị cảm..."

4 nhận xét:

  1. khửa khửa khửa ta lại đc xé tem nữa rùi nak, mấy ngày nay cứ hóng chap của bạn hihihi, bạn dịch hay lém ak thank bạn nhíu vì mình cứ tưởng sẽ chẳng đc đọc tiếp fic này nữa chứ. Ko bik rùi taka sẽ làm sao vs acchan đây ta, taka chắc sẽ chịu trách nhiệm vì có con vs nhau rùi mà nhưng ko bik acchan có tha thứ ko nữa. Rùi còn lời tỏ tình của taka vs nyan nữa ôi nhức đầu wa đi. Hóng chap tiếp của au để có câu trả lời đây keke

    Trả lờiXóa
  2. Thanks bạn , nếu ban còn vô đọc thì mình sẽ tiếp tục :D

    Trả lờiXóa
  3. minh vo doc nuaa ban tiep tuc deee :))

    Trả lờiXóa
  4. hahaha hk ngờ là lại thế =))
    Chap này vui àk nha :)) cơ mà đầu óc mình hơi có đen tối nên ... =))

    Trả lờiXóa