Author : 亲爱的U叔
Couple : Atsumina ( Maeda Atsuko vs Takahashi Minami )
Dịch : QT đại ca
Editor : tui
Các bạn có thể đọc 2 chap đầu bản dịch của Jenifer trong idol48vn link đây
Mình bắt đầu dịch từ chap 3, vì một chữ tiếng Trung cũng ko có nhưng chữ hán việt cũng ko tệ đã đâm đầu vào đây, tuy ko thể tránh khỏi sai sót, nhưng vì fic quá hay mà dịch giả vút bay nên mình đã lao vào. Nói lằng nhằng là chưa có sự đồng ý của ai cả nên vui lòng ko mang bản dịch đi đâu , cám ơn .
Chap 4
Từ sau ngày thổ lộ với Kojiharu, mỗi lần Takahashi gặp
Haruna đều thấy ngượng ngùng, Haruna còn chưa đưa ra câu trả lời, Takahashi lại càng
thẹn. Bù lại Takahashi cảm thấy mấy ngày nay Maeda cũng chẳng thèm quan tâm cô nữa ( tuy trước kia cũng chẳng quan
tâm nhưng bây giờ là tuyệt đối không đoái hoài). Không có luồng cao áp của
Maeda dõi theo, Takamina cảm thấy thật là thoải mái, nhưng trong lòng lại thấy
thiêu thiếu chút gì đó,nói không chừng là thiếu chút gì đó thật...
Takahashi bí mật nhòm trộm Maeda, biểu lộ cô ấy hoàn toàn
vẫn vậy, chăm chú nhìn lên bảng đen. Takahashi phát hiện ngoài cô ra, còn một
ánh mắt khác cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Takahashi quay xuống, phát
hiện cô bạn tốt nhất của mình Miichan đang nhìn Maeda đắm đuối, cách cô ấy nhìn
maeda và cách cô nhìn Kojiharu hoàn toàn giống nhau. Trong lòng Takamina khẽ bùng nhùng, chẳng lẽ là...Dường như Takamina đã đoán ra được, nhưng bỗng dưng
không muốn thừa nhận, thật kì lạ, cô chẳng thể hiểu mình đang nghĩ gì.
Takamina quyết định không nhìn trộm Maeda nữa , cô hạ quyển sách xuống và nhìn
chằm chằm vào Maeda, lúc này cô chỉ muốn maeda phát hiện ra cô đang nhìn cô ấy,
để cô ấy chú ý đến mình.
Đáng tiếc
chính là Maeda vẫn vậy không phản ứng, mà người phản ứng lại là ...cô giáo!
Takahashi thật sự, thật sự không nên học ở trong cái lớp này, cô chủ nhiệm không nể nang gì Maeda bên cạnh mà phi phấn viết vô cô,
Chỉ thấy bụp một tiếng, Á một tiếng và viên phấn của cô chủ nhiệm đập vào trán
cô, điểm một cái “nốt son mĩ nhân” lên đó.
"Takahashi, sao em không nhìn
tôi? ! Tôi không đẹp sao? ! Đi học sao không nhìn tôi
chứ! ! ! Nhớ năm ấy tôi vốn là hoa khôi giảng đường một thời..." Cô chủ nhiệm bắt đầu rơi vào hồi ức lâm
li bi đát, chỉ khổ cho lỗ tai mọi người trong lớp...
"Leng keng đinh..." Chuông
tan học cuối cùng cũng vang lên,
chưa bao giờ tất cả lại mong mỏi tiếng chuông ấy đến vậy.
"Cậu không sao chứ?" Kojiharu quay lại, nhìn thấy dấu đỏ trên đầu Takahashi
"A, tớ, tớ
không sao, không có gì đâu"
Takahashi cười cười, sờ sờ cái trán
"Vậy là tốt rồi, nhìn bộ dạng cậu
như rất đau đó" Ra là Kojiharu thực lòng quan tâm đến cô, Takahashi trong lòng rất vui vẻ. Chỉ có điều, dường như cô
còn mong mỏi sự quan tâm của một người khác
nữa...Takahashi quay sang chu cái miệng nhỏ nhắn về phía Maeda, không biết vì cái gì mà đột nhiên hi vọng Maeda có thể hỏi xem mình có đau hay không, có nặng lắm không.
Nhưng thật thất bại,
Maeda không chỉ không hỏi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Ra về
Takahashi thật sự chịu không nổi, Mấy ngày nay Maeda chẳng đoái hoài đến
cô nữa, cô nhìn vào Maeda và hỏi thẳng "Vì sao mấy ngày nay cậu phớt lờ tôi vậy?"
"Tôi vì cái gì mà phải
quan tâm đến cậu" rốt cục cũng
chịu nói chuyện, chỉ có điều
vẫn không thèm nhìn Takahashi lấy một cái.
"Tôi..." Takahashi muốn nói nhưng lại
chẳng biết nói cái gì, chỉ
có thể đứng nhìn Maeda đi ra khỏi phòng học.
Takahashi dậm mông tại chỗ, có ai đó khẽ
vỗ vai cô, hóa ra là Miichan.
"Cậu sao thế?" Miichan xem ra đã phát hiện Takahashi không vui
"Không gì cả, có chuyện gì
vậy?" Takahashi hỏi
Miichan không trả lời liền,
ngược lại nở nụ cười ngượng nghịu
"Này cậu sao đó?" Takahashi cảm thấy nụ cười của
Miichan rất mờ ám
"Chuyện là, cậu có thể giúp tớ một chuyện không? ? ?" Miichan nói
"Ờ, đương nhiên là được, chúng ta là bạn tốt nhất cơ
mà, chuyện gì, nói đi? Giúp được tớ
nhất định sẽ giúp"
Takahashi lúc này hưng trí, vỗ
ngực cam đoan.
"Thật sự là! Hì hì, uhm...
Tớ nghĩ là tớ thích Maeda rồi,
cậu và cậu ấy ngồi cùng bàn,
giúp tớ đi nha~?" Miichan tuy rất ngượng ngùng,
nhưng rồi vẫn nói ra
"Hả ? ! A,
chuyện này..."
Không biết vì cái gì Takahashi thấy trong
lòng đột nhiên có chút
mất mát "Nhưng mà
cô ta đối với tớ lạnh lùng, tớ
cũng chẳng nói được với cô ta được câu hẳn hoi , biết giúp cậu thế nào?"
"Cái này đơn giản mà, cậu nghĩ cách
giúp tớ hỏi thăm xem cậu ấy thích ăn cái gì làm cái gì, thích làm cái gì... Thế là được rồi" Miichan nói
"Được thôi, nhưng..." Takahashi nhăn mặt ủ rũ
"Ngay cả tớ mà cậu
cũng định không giúp sao? !
Chẳng lẽ cậu cũng thích cô ấy?" Miichan nghi ngờ
"Làm gì có chuyện đó? ! Không có khả năng ấy đâu, người tớ thích chính là Kojiharu, cậu biết mà" Takahashi bật người xua tay lia
lịa
"Tớ nói thế thôi" Miichan như trút được gánh nặng "Vậy cậu rút cuộc
có giúp hay không?"
"Giúp, đương nhiên là giúp" Takahashi tuy cười đáp
trả, nhưng lòng lại
đầy chua xót
"Tốt rồi, không hổ là bạn tốt nhất của tớ, nhờ cả vào cậu nhé, Maeda mà trở thành vợ tớ , tớ
nhất định mời cậu ăn một bữa"
Miichan hào hứng.
Buổi tối, Về đến nhà
Takahashi nghĩ đến sự việc mấy ngày
qua, nghĩ đến lời thỉnh cầu của Miichan mà tự dưng thở dài, cũng không biết tại
sao thở dài. Chuông điện thoại của cô vang lên, cô cầm lấy và liếc qua, một dãy
số không tên.
Ai đây nhỉ?
Takahashi tò mò bấm nút nghe rồi áp điện thoại lên tai
"Mosey Mosey?"
"Cậu
ra ngoài ngay lập tức!" Một giọng điệu hết sức hống hách
"Cậu,
cậu, cậu là..." Takahashi nghe giọng điệu ngữ khí này đã thầm đoán ra ai,
chỉ là quá bất ngờ, tại sao cô ấy gọi điện thoại cho cô, mà làm sao cô ấy biết
được số điện thoại của cô chứ.
"Maeda
Atsuko đây, tôi bây giờ đang ở dưới cổng chờ cậu, tắt điện thoại rồi xuống đây
ngay bây giờ "
"Gì
cơ ...Bây giờ ?! Chuyện gì...”
"Tutttttt
——" Maeda đã cúp điện thoại
"Mosey Mosey, Mosey Mosey, tôi còn chưa nói xong mà!" Takahashi bất lực với cái di
động "Ai, thật sự là
không còn cách nào "
Takahashi đi đến dưới nhà, quả nhiên thấy chiếc xe Porsche
thể thao màu trắng đậu ở đó,
Maeda ngồi ở trên tay lái bộ dạng rất lo âu.
Vừa thấy Takahashi mặc
một thân áo ngủ rì rì đi xuống, bất mãn nói "Làm sao cậu lề mề như vậy
chứ!"
"Tôi còn chưa hỏi cậu
đó, trễ như vậy gọi tôi xuống làm gì? Còn nữa, làm sao cậu biết nhà của tôi
mà tới ? làm sao biết
số di động của tôi nữa?"
Takahashi hỏi
"Lên xe!" Không thèm nhìn Takahashi mà đi thẳng vào vấn đề
"Để làm gì chứ? Cậu muốn cái gì đó?" Takahashi đem
hai tay bắt chéo trước ngực, cảnh giác hỏi "Đừng tưởng rằng người tôi xinh
đẹp non dại mà có thể coi thường nha... Tôi không phải.."
Takahashi
còn đang dông dài mất thời gian, Maeda đợi không nổi túm lấy Takamina trong bộ
đồ ngủ lôi lên xe
Chiếc xe lao vút trên mặt đường.
Trong xe...
“Nàyyy ! Rút cuộc cậu muốn làm gì !!! Sao nhất định kéo
tôi lên xe...” Takahashi bất mãn nói
“Tôi hỏi cậu , cậu có phải nhóm máu AB Rh âm tính không?”
“Cuối cùng tôi cũng biết được lý do, chẳng phải đây là
nhóm máu nổi tiếng quý hiếm sao, tôi không nói nên lời nữa, tôi đang bị mang đi
lấy máu trực tiếp, vì nó rất quý hiếm aaaa...”
Cuối cùng nhận biết được vấn đề.
“Đúng vậy , ôi chao làm sao cô biết” Takahashi dò hỏi
Maeda quay sang nhìn Takahashi đầy oán hận
“ Tại sao cậu lại mang cái nhóm máu chết tiệt ấy chứ”
“ Này , nhóm máu như thế nào mà cậu bảo là chết tiệt, đây
là nhóm máu AB- cực kỳ quý hiếm đó nha, cậu có muốn cũng không có đâu “ Đột
nhiên cô rất tự hào về nhóm máu của mình Cách Maeda khinh miệt nhóm máu trân
quý của Takahashi khiến cô hết sức bất mãn.
Maeda không nói gì nữa, lẳng lặng đạp chân ga , xe vọt về
phía trước.
Xe đột ngột tăng tốc khiến Takahashi chết khiếp, nắm chặt
lấy dây an toàn “ Chậm thôi ....trời ơi
kiểu tóc của taaaaaa “
Kétttttttttt !!!! Xe đột ngột dừng lại !
Takahashi bắn về phía trước, măy mắn là có dây an toàn
không thì cô chắc lãnh thêm vài cục u nữa
“ này ...cô kia... cô có biết chú ý đến an toàn giao
thông không thế “
“Xuống xe !” Maeda nhanh chóng tháo dây an toàn rồi mở
cửa ra khỏi xe
Takahashi chỉ biết lò dò đi sau lưng Maeda, đến trước cái
cổng lớn, cô ngẩng đầu ngước nhìn ..
“ Bệnh viện phụ sản An An , bệnh viện phụ sản ...Ôi chao cậu
dẫn tôi đến đây làm cái gì hả “ Takamina vội chạy lên phía trước Acchan và hét
lên
Sau tiếng hét của cô, ngoại trừ Maeda, tất cả mọi người
trong bệnh viện đều tạm ngưng công việc của mình và nhìn cô chằm chằm, một thân
áo ngủ, một kẻ thần kinh với mái tóc dị hợm ( bị thổi). Takahashi cũng tự cảm
thấy xấu hổ, quay qua quay lại xung quanh tỏ ý cáo lỗi, rồi chạy về phía Acchan
đang đi tới.
Đi đến một
cái phòng bệnh, Maeda ngừng lại, Từ đằng xa một người đàn ông đi giày tây, ước
chừng năm mươi tuổi bước đến trước mặt Maeda, xoay người cung kính rồi cất
tiếng.
"Tiểu thư
"
"Tiểu thiếu gia tình trạng thế nào?" Maeda vội
vàng hỏi
"Tiểu
thiếu gia vốn sinh ra đã non nớt, hơn nữa lần này đổ bệnh bất ngờ, dù đã cấp
cứu kịp thời, tình trạng bắt đầu ổn định, nhưng vì tiểu thiếu gia có nhóm máu
rất quý hiếm, kho máu của bệnh viện không đủ, cho nên...” Người đàn ông cẩn
trọng nói
Takahashi ngây ngốc nhìn hai người trước mặt đối thoại.
Đúng lúc này , Maeda đột ngột quay sang cô
"Cô thất thần làm gì, mau tới đây "
"A...
đi đâu" Takahashi đi tới
Maeda nói với một hộ lý "Chị ơi, phiền chị cho người
này truyền máu, cô ấy mang nhóm máu AB- "
"Được
thôi" hộ lý nói xong liền đi tới chỗ Takahashi
"Được?
! Được cái gì mà được, lấy máu? ! Vì sao phải lấy máu của tôi chứ?"
Takahashi vô cùng hoảng hốt
"Không
còn thời gian để giải thích đâu, nhanh đi truyền máu đi !" Maeda tựa hồ
rất là sốt ruột
"Tôi,
tôi mặc kệ, tôi không truyền máu đâu, nó thật khủng khiếp, nhất định không"
từ nhỏ Takahashi đã rất sợ kim tiêm, liên tục lùi lại
"Cậu
muốn nhìn thấy con trai của cậu chết sao !" Nhìn thấy Takahashi như thế
nào cũng không chịu truyền máu, Maeda sốt sắng bật khóc, cô ấy khóc khiến
Takahashi chợt giật mình.
Cô ấy khóc, con người vừa cao ngạo vừa lãnh đạm, chưa
từng biểu lộ tình cảm lại đang khóc, là cô làm cô ấy khóc sao. Nhìn vào đôi mắt
đỏ ngầu , trũng sâu và đẫm nước của Atsuko, Takahashi chợt ngừng ko giãy dụa
nữa, hộ lý nhân cơ hội đó bắt đầu lấy máu cô. Mũi kim dài đi vào cánh tay
Takamina hoàn toàn không cảm giác, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Là cô khiến Maeda khóc sao ? Cô ấy còn nói điều gì như là con cô, khoan đã, con
trai cô ??
Thiếu chút
nữa là Takahashi nhảy dựng lên "Cậu mới vừa nói cái gì? Con tôi? Cậu đang
nói cái gì hả?"
"Được
rồi, đã lấy máu xong, cám ơn cô đã hợp tác!" Cô hộ lý cầm túi máu đi vào
phòng bệnh.
"Tiểu
thư, tôi sẽ đi vào xem tình trạng của tiểu thiếu gia!" Người đàn ông hướng
về phía Maeda rồi đi vào phòng bệnh.
Hiện ở bên
ngoài chỉ còn lại hai người Takahashi và Maeda. Takahashi đi đến bên cạnh
maeda, lay vai cô, khẩn thiết hỏi "Trả lời tôi đi, cậu vừa nói cái gì?"
Maeda chậm
rãi quay đầu lại nhìn Takahashi, "Đồ tồi, những gì cậu làm đều đã quên hết
rồi sao?" Maeda trả lời, nước mắt cố che giấu lại bắt đầu tràn ra khóe mi
"Tôi,
tôi thật không biết sao mọi chuyện lại thế này, cậu đừng khóc nữa" Một lần
nữa Takahashi lại bị nước mắt của Maeda làm cho hỗn loạn
"Cậu
là đồ tồi, chỉ vì cậu, tôi tuổi còn tẻ đã phải làm mẹ, chỉ vì cậu, tôi phải trở
nên như thế này. Cậu là đồ tồi, không chịu trách nhiệm, lấy mất lần đầu tiên
của người tôi,chiếm đoạt tôi xong rồi bỏ đi... cậu thừa dịp tôi uống say ..." Maeda nức nở
nói không nên lời
"Là
cậu ư? !" Takahashi chợt chấn động.
hay lắm au ơi. Ủng hộ au hết mình vì tiếp tục fic này, mình sẽ hằng ngày vô đây để ngóng chờ chap mới của au ak kekeke
Trả lờiXóaHic tớ không phải là author của fic này, tớ chỉ dịch thôi ;__; but ...thanks you :X
Xóabạn ơi dịch tiếp đi nhé <3 ủng hộ hết mình hihi
Trả lờiXóahay qua bannn oi update nha :)minh doc tu idol48 toi bay h van con mong ban update do :)
Trả lờiXóa