Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

[Atsumina] Nhầm giường - Chap 6/2

Author : 亲爱的U叔


Couple : Atsumina ( Maeda Atsuko vs Takahashi Minami )


Dịch : QT đại ca


Editor : tui 


Các bạn có thể đọc 2 chap đầu bản dịch của Jenifer trong idol48vn link đây


Mình bắt đầu dịch từ chap 3, vì một chữ tiếng Trung cũng ko có nhưng chữ hán việt cũng ko tệ đã đâm đầu vào đây, tuy ko thể tránh khỏi sai sót, nhưng vì fic quá hay mà dịch giả vút bay nên mình đã lao vào. Nói lằng nhằng là chưa có sự đồng ý của ai cả nên vui lòng ko mang bản dịch đi đâu , cám ơn .



Cám ơn mọi người ủng hộ mình post chap mới rồi đây

Chap 6/2 - 7/1 


6/2



Takamina cảm thấy hôm nay có chút mất mát , tuy rằng được Haruna nhận lời bày tỏ đã rất hạnh phúc, nhưng cả ngày hôm nay không thấy bóng Maeda, không khỏi lại nhớ đến cô ấy. Chỗ ngồi bên cạnh trống vắng làm Takamina cũng thấy lòng trống vắng. Lúc bên Haruna thì rất vui, nhưng quay trở lại lớp học thấy chỗ ngồi bên cạnh lại nhớ đến lời Maeda nói đêm trước, lòng lại bùng nhùng bất an. Biết làm thế nào bây giờ...nếu để Maeda biết cô ở bên cạnh Haruna thì sao giải thích đây. Tuy chuyện đêm đó chỉ như một tràng mộng, nhưng mà lại chính là thực . Thật sự rất đau đầu...Takamina thừa lúc Maeda không có ở đây, ôm đầu tìm cách đối phó .

Có lẽ là hơi quá phô trương, không hiểu sao trước mọi người Haruna luôn công khai tỏ ra đang ở bên cô, dụ như trước mặt bạn cùng lớp mà vô tư bóp vai với mát xa cho cô chẳng hạn, làm mấy lời đồn đại bàn tán ùm xùm cả lên, thêm mấy cái ‘loa phát thanh” đồng loạt tuyên truyền, chuyện của cô và Haruna lan ra khắp trường.



          Lúc tan học

“Minami, chúng ta về chung nhé “ Haruna mỉm cười nhìn Takamina

“Uhm, cùng về nào” Takamina vui vẻ đáp lại
         
          Hai người tay trong tay cùng trở về nhà

“Nyan nyan! “ Đột nhiên phía sau bỗng có tiếng người gọi Haruna, đang định quay lại, bỗng thấy bàn tay đang nắm tay Haruna bị người đó ngang ngược giật ra. Takamina tức giận quay đầu lại xem “thủ phạm” dám tách Haruna khỏi cô là ai và nhận ra khuôn mặt hốc hác Oshima Yuko, Yuko tách Haruna ra khỏi Takamina, hoàn toàn bỏ qua cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào Haruna

“Nyan nyan, chuyện này có phải thật không ?” Ánh mắt Yuko tha thiết khẩn cầu.

Nhìn Yuko lúc này, Haruna toàn thân ngơ ngác, đột ngột nhận ra, cô lập tức phản ứng, lạnh lùng nói. “Cậu nhìn thấy rồi đấy, tôi và Minami đang ở bên nhau”  thế rồi cô kéo lấy cánh tay Takamina và giơ lên nắm tay của họ.
         
Yuko cảm thấy con đau đớn tràn lên, đầu muốn tách làm đôi, nhìn thấy Haruna nắm tay Takamina, tầm mắt bắt đầu mơ hồ

“Haruna, có phải vì tớ đi với Tomomi mà cậu giận tớ không ?”                

“Cậu tự mãn quá rồi đó !” Haruna nói , giọng điệu có chút ngượng ngùng, giận giữ đẩy Yuko ra :” Tôi ở bên Minami vì tôi thích Minami, Minami vừa tốt vừa hiền vừa biết quan tâm, hơn nhất là cậu ấy sẽ chỉ có một mình tôi ! Có phải vậy không Minami ?” Nói xong Haruna quay lại nhìn Takamina, Takamina đang qun sát mọi việc thấy Haruna bỗng nhìn mình, đơ người một chút rồi gật gật “Đúng đúng “

“Haruan, tớ cùng Tomomi thực sự không có gì. Bọn tớ chỉ là bạn bè thôi, tớ đối với cậu như nào cậu biết mà...” Yuko cố gắng giải thích, Haruna tỏ ra không quan tâm, khuôn mặt không chút biểu lộ
         
“Haruna , nếu chỉ là cậu giận tớ, là tớ đáng giận, nhưng nếu là cậu thích Takamina thì có chết tớ cũng không tin. Nhìn cậu ở bên cậu ta tớ đau lắm...Tớ thích cậu đã bốn năm, bốn năm rồi...chỉ không thể đem lòng mình móc ra cho cậu biết, tại sao cậu không tin tớ chứ ? “ Yuko run rẩy nhìn Haruna.
         
          "Tôi. . ."  Haruna lặng nhìn một Yuko hoàn toàn khác ngày thường hay đùa cợt , ngơ ngác không biết nói gì.

“Được, tớ sẽ chỉ hỏi cậu một câu thôi . Cậu có bao giờ thích tớ không ?” Dường như Yuko hạ quyết tâm lắm mới nói ra lời này, nhìn Haruna bàng đôi mắt đỏ hoe tràn ngập thất vọng, bốn năm, cô chỉ biết bám lấy Haruna, cả thế giới đều biết cô thích Haruna, thế nhưng đến tận bây giờ Haruna vẫn chưa từng đáp lại, Yuko không thể chắc là cô ấy có tình cảm với mình không. Đến lúc này rồi Yuko ít nhất cũng cho phép mình biết được câu trả lời.

Haruna bị Yuko làm bất ngờ, vô cùng bối rối, nhìn Yuko rồi lại nhìn Takamina, không biết nên nói cái gì cho phải...Cứ như vậy cả ba im lặng.

“Được, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, chúc cậu hạnh phúc !” Ánh mắt Yuko đã nhòa đi, biểu lộ của Haruna khiến cô muốn gục ngã, là cô bốn năm trời bất chấp mọi thứ theo đuổi cô ấy mà giờ một chút tình cảm cũng không nhận được. Yuko bỗng thấy toàn thân rã rời, nhận ra mình phải buông tay, không thể cứ mãi vứt đi tự trọng của mình, lòng cô giờ đã đầy thương tích, một tia đả kích cũng không chịu nổi nữa. Nói xong rồi Yuko bước đi. Bóng lưng cô độc của cô chìm trong ánh mắt của Haruna, Cô nhìn Yuko rời đi, muốn giữ cô ấy lại mà một chữ cũng không nói nên lời.

         
          Takahashi thấy Yuko đi rồi, trong lòng mừng thầm "Ha ha, tình địch số một đã đầu hàng." Vì thế xoay người nắm tay haruna đi về nhà, có điều trên đường đi Haruna hoàn toàn im lặng, hồn phách ở đâu đâu. Cho đến khi đưa cô ấy tới nhà, Haruna cũng vẫn chưa định thần lại, Takahashi nghĩ thầm hẳn Haruna cũng cần một chút thời gian. Vì thế ôm lấy Haruna, nhìn cô trở vào trong rồi quay về.

          Chap 7 -1

Takamina trên đường không có việc gì, bắt đầu nghĩ Đông nghĩ Tây, vòng vo thế nào lại nghĩ tới Maeda. Đúng thật là, tại sao hôm nay cậu ta không có đi học chứ, nghĩ vậy mà Takamina chợt lo lắng. Do dự một hồi, cô cầm điện thoại bấm một dãy số, kết nối thông, Takamina cũng không hiểu sao mình lại khẩn trương thế này. Những đợt chuông chờ vang lên , Takamina định cúo máy, ai ngờ đầu bên kia có tiếng nói “Tôi nghe đây” Takamina bật người mở to hai mắt, chăm chú nghe điện thoại. Tuy giọng nói người bên kia có chút khàn khàn cùng mệt mỏi, cô vẫn nhận ra giọng nói của Maeda.

“Alo, tôi là Takamina Minami đây” Takamina nói vội vã

“Tôi biết”

“Cậu, cậu sao vậy ? Sao hôm nay không đến trường ?”

“Cậu đang quan tâm tôi sao ?”

“ Hả ? Phải , giọng cậu giống như đang ốm lắm ấy, cậu không sao chứ ?”

“Không sao cả “


Maeda nói “không sao cả” làm takamina không biết nói tiếp thế nào, vì vậy cả hai im lặng một hồi. Maeda sốt ruột hỏi “Còn việc gì nữa không ? Không có thì tôi cúp máy !”

“Khoan đã !” Nghe Maeda nói cúp điện thoại, Takamina vội vàng nói “ Tôi định tới thăm cậu !” – là không chút nghĩ ngợi mà buột miệng vọt ra. Nói xong lại im một hồi, Takamina trong lòng bối rối, hình như cô đã hơi đường đột, đánh nín thở chờ Maeda từ chối, “ Đại lộ 48 đường A*&^%$#... tút tút ttttttt” Maeda nói xong cúp máy.

          Đây là địa chỉ của cô ấy sao! Takahashi nghĩ thầm, bật người chạy đến bên đường, bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ của Maeda rồi xe lao vọt đi.

          "Chú tài ơi, nhanh lên được không ạ!" Suốt đường đi, Takahashi không ngừng thúc giục lái xe, tài xế bị giục nhiều quá phát cáu "Tôi nói cô này, bây giờ đang giờ tan sở, đi vậy là nhanh lắm rồi!"

          "Nhanh lên ạ, nhanh hơn chút nữa đi ạ!" Takamian dường như ko để ý lời ông nói, lái xe bực bội , chỉ có thể nhấn ga, muốn nhanh chóng dứt khỏi cô gái rắc rối này.

“Đến nơi rồi” láii xe phanh gấp, chạy lên hè, Takamina lấy tiền trả cho tài xế “ Không cần thối lại” Nói xong không đợi trả lời vội vã chạy đến ngôi nhà trước mặt.

“Thật là, sao phải vội vã như thế chứ “ Tài xế nhận tiền rồi nhìn Takamina vội vàng chạy đi, sau đó nhìn lại chỗ tiền trong tay mình, hoảng hốt thò đầu ra cửa xe gọi với lại “ Này , thiếu 10 đồng” Đáng tiếc là takamina hoàn toàn không nghe thấy .
         
“Ồ cô bạn này !” Bải vệ ngôi nhà ngăn Takamina lại “Xin hỏi cô muốn tìm ai?”

“hả, tôi đến đây tìm Maeda Atsuko !” Takamina nói , thầm nghĩ phải nhanh nhanh thoát khỏi tay bảo vệ.

“Ồ, vậy là tìm Atsuko tiểu thư ! Phiền ngài để tôi gọi điện xác nhận “ Nói xong bảo vệ đến bên bàn điện thoại và bấm số.
         
“Này, có gì phải xác nhận, tôi đâu phải người xấu”

Takamina vô cùng bất mãn
         
“Xin lỗi đây là trức trách của tôi, mong cô hiểu bỏ qua cho” Vừa nói bảo vệ vừa nghe điện thoại “ Alo, Atsuko tiểu thư ạ, tôi là bảo vệ trị an, dưới lầu có vị khách kêu...cô tên là gì ?”

          "Takahashi minami "

          "Dạ, có Takahashi Mianmi nói muốn tới tìm tiểu thư, tiểu thư có cho gặp không ạ?" Chờ trong chốc lát "A, vạyaj? không biết . . ."

Nghe thấy thế, hai con mắt của Takamina muốn rụng ra, “Cái gì mà không biết chứ ! Tôi là Takahashi Minami đây ! “ Takahashi nổi đóa.

Bảo vệ quay lại Takamina ái ngại “ Atsuko tiểu thư nói không biết cô, nếu không thì cô có thể trực tiếp nói với cô ấy” nói xong ông buông thõng điện thoại, Takamina vội giật lấy “ Cậu rốt cuộc sao mà nói không biết tôi hả, Tôi là Takamina đây ! ! !” Giọng nói khàn đặc mệt mỏi của maeda cất lên

“Tôi không biết cậu !”
         
“Không phải chứ” Takamina nghe Maeda nói vậy, bảo vệ lại đang nhìn cô dò xét, vô cùng sốt ruột, không biết tại sao giọng Maeda lại như vậy, càng không biết tại sao cô ta đột nhiên nói không biết mình, khiến cô chịu không nổi “ Tôi là Takamina đây mà, làm sao cậu không biết tôi được chứ, cậu rõ ráng là biết tôi, chúng ta là bạn cùng lớp còn ngồi chung bàn nữa !!!”
         
          "Tôi không biết bạn trai của Kojima Haruna!"  Điện thoại vang lên một câu lạnh lùng. Takamina toàn thân hóa đá, đầu óc trống rỗng “ Cho nên cậu đi đi !“

“Nếu Atsuko tiểu thư đã nói vậy , phiền cô đi...” bảo vệ đang định kéo Takamina đang sững người ra ngoài thì bất chợt Takamina kịch liệt nói “ Không , Tôi biết cô ấy, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy “

          "Nhưng Atsuko tiểu thư đã nói không biết cô. . ."

“Làm sao cô ấy không biết tôi được chứ cô ấy là mẹ của con tôi ! Là vợ của tôi ! “ Vì nóng lòng muốn được gặp Maeda mà Takahashi nói bừa, những lời này khiến bảo vệ sững sốt. Bảo vệ mở to mắt, Takamina vừa nói cái gì , còn chưa kịp phải ứng thì đầu bên kia có tiếng người nói thều thào “ Để cậu ta lên đây đi “ sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.
Takamina vừa nghe thấy yêu cầu của Maeda, lập tức chạy vào thang máy  bấm nút liên tục. Để lại một bảo vệ hóa đá ở hành lang. Trong thang máy, Takamina hết sức vui vẻ lẫn phấn khích, không hề biết cơn bão lớn đang hình thành...

          

9 nhận xét:

  1. =)) chăm chỉ thế mà, có lười biếng đâu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ê tui ghét cái blog này ghê, cứ nặc danh hoài tui hông biết ai, nhưng điệu cười này mờ ám quá nhá ~>~

      Xóa
    2. Giọng ck cũng ko nhận ra thì ...

      Xóa
  2. woa haha tâm trạng lẫn lộn wá =))
    "Tôi không biết bạn trai của Kojima Haruna!" =)) nghe hay đấy chứ :">
    “Làm sao cô ấy không biết tôi được chứ cô ấy là mẹ của con tôi ! Là vợ của tôi ! “ - càng ngày càng hk hiểu Taka =)) tham cũng vừa thôi,bảo thích Nyan mà bây h trong đầu cứ nghĩ đến Acchan ~~~
    Dần cho Taka 1 trận đê ~~~~
    Ủng hộ Dịch giả nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn cậu nha, Takamina ngốc mà, ngốc mà lạc quan nữa, gây bao nhiêu họa ẫn yêu đời phơi phới ~.~

      Xóa
  3. yeu fic nay wa :)) ung ho 2 tay 2 chan ban Trans!!!! :)

    Trả lờiXóa
  4. Bạn dịch hay ghê Mong đợi chap tiếp theo

    Trả lờiXóa
  5. yuri nak, thấy chưa h cái blog này wa chòi người đọc rùi ak đừng có sợ là ko ai đọc nữa nha hehe. Acchan bệnh rùi ko bik là có làm gì taka ko ta???

    Trả lờiXóa
  6. Fic hay quá đi

    KojiYuu lại tự ngược nhau rồi =,.=

    Còn AtsuMina thì ... haiz còn dai dải dài dai hiểu lầm

    PS: =((((((((((( Bạn cũng muốn xem thêm mấy fic kiểu này quá

    Bạn trans ơi, có thể cho bạn trang nguồn để tìm không, hay ổ QT gì đó cũng được

    Làm ơn =((

    Trả lờiXóa