Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

[Jegi] Đông Dương Huyền Ẩn



Author : mĩ mĩ

Ratting : NC-17

Cp : Jegi


Đông ơng Huyền Ẩn








Những năm đầu thế kỷ 20 , Sài Gòn trên bến dưới thuyền phố phường nhộn nhịp, Vỉa hè được lát gạch rộng thênh thang , chạy dài qua những hiệu buôn sầm uất , Đâu đó biệt thự cao ốc đã mọc lên, phố phường người xe tấp nập . Sài gòn vốn phồn hoa từ thuở lập đất , người ta vẫn nói , thành phố ấy là viên Ngọc Viễn Đông.



Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cánh cổng sắt cao vút được sơn độc một màu đen huyền quyền quý. Anh tài xế lúi húi mở cửa xe, một người phụ nữ An nam bước ra, bà mặc một chiếc váy đen với áo sa tanh trắng , đầu đội một chiếc mũ nan hoa, dáng dấp vô cùng quý phái . Tiếp đó , bà dắt tay một đứa bé chừng 6-7 tuổi bước ra khỏi xe .

Đứa bé nhanh chóng hút hồn những ánh mắt hiếu kỳ quanh nó . Một đứa con lai tuyệt đẹp . Chiếc mũi cao và mái tóc vàng óng khiến nó thoạt nhìn rất Tây Phương, nhưng đôi mắt màu hổ phách thăm thẳm đã khắc sâu dấu ấn Á Đông trên khuôn mặt nó . Một sự pha trộn hoàn mĩ về cái đẹp . Nhưng ở thế giới của nó hiện tại , cái đẹp và dòng máu lai tạo không có gì đáng để tự hào.

Chiếc ô tô lăn bánh rồi mất dạng , chỉ còn người phụ nữ và đứa bé đứng đơn độc trước cánh cổng sắt đen ngòm sừng sững. Phút ngập ngừng trôi qua , rồi chỉ trong một tích tắc, người ta thấy đôi mắt bí ẩn của người phụ nữ ấy ánh lên một tia quyết liệt, bà đưa tay bấm chuông cửa và đợi chờ.

Đứa bé nắm tay mẹ , đôi lúc len lén nhìn lên gương mặt bà rồi vội vàng cụp mắt xuống . Nó không biết mẹ nó đang đợi chờ điều gì sau cánh cổng sắt kia , cũng không hề biết rằng một cuộc đời khác đang chờ đợi nó bên kia ranh giới nặng nề ấy.

Ít phút sau , một người đàn ông gày gò bước ra mở cánh cổng , ông chào bà một cách cung kính rồi dẫn hai mẹ con bước vào con đường lát đá xanh, tiến vào khu vười rộng, cả ba dần dần mất hút trong màu vàng vọt của những tán lộc vừng mùa thu…

~*~


Gil tỉnh giấc khi cơn mưa đêm lộp độp gõ vào cánh cửa sổ rệu rã của cậu. Hơi ẩm xộc vào qua những khe hở khiến cậu rùng mình và hắt xì mấy cái . Cậu lại gần cây nến đã sắp tàn, cậy những miếng vảy khô bên dưới đắp lên cao mong kéo dài ánh sáng thêm một chút để đọc tiếp trang sách dang dở . Nơi cái gác xép nhỏ bé trên tầng cao nhất của ngôi biệt thự, những quyển sách dịu bớt nỗi cô đơn trong cậu, cũng làm cậu thôi nghĩ suy những điều vốn không bao giờ có thể thành hiện thực.

Cộc cộc 

Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến cậu thoáng giật mình nhưng rồi cậu cũng sớm đoán được người đó là ai. Chỉ có duy nhất một người mới gõ cửa phòng cậu vào lúc nửa đêm thế này. Cậu nín thở khẽ đẩy cái chốt đồng , cánh cửa bật mở với tiếng la khe khẽ của một cô gái xinh đẹp- tiểu chủ nhân của ngôi biệt thự, trái tim cậu xốn xang bất thường, nhưng may sao, cậu vẫn đủ bình tĩnh để mỉm cười cất tiếng với cô.

- Tiểu thư, sao khuya rồi tiểu thư vẫn còn lên đây vậy

Chỉ trong giây lát , cậu thấy nét mặt tinh nghịch đáng yêu ấy mau chóng xịu xuống rồi đổi thành giận giữ.

- Nhung đã bao nhiêu lần nói với Gil rồi , không được gọi Nhung là tiểu thư nữa, nếu không đừng trách Nhung đánh cho bờm đầu.

Nói rồi cô đẩy cậu sang một bên rồi tự nhiên chạy vào giường cậu , lấy cái chăn của cậu khoác lên người mình, mặt cậu thộn ra một lúc

- Tui biết ngay mà , lạnh thế này cậu ở làm sao nổi chứ , đã nói về phòng tôi ở mà không chịu nghe. Trong cái hộp diêm tí tẹo này ngày thì nóng đêm thì lạnh , mưa gió thì ướt nhem hết cả, cậu sẽ sớm thành con gián mất.

Cậu ngẩn người nhìn cô đang vô thức lộn tung cái phòng của cậu . Mỗi khi cô lên giọng hách dịch như thế thường khoa chân múa tay hoặc làm một cái gì đó , nếu không sẽ bực dọc cáu gắt rất lớn , và cậu , chưa bao giờ ngừng thấy nó dễ thương cả.

Cậu nhớ lại cái ngày hôm ấy , cái ngày xa xôi mà kí ức đã nhuốm một màu vàng nhạt , bước qua những chiếc lá lộc vừng rơi trên lát đá xanh , căn biệt thự đồ sộ hiện ra sau khu vườn đầy tán cây , cậu choáng ngợp nép chặt vào tay mẹ , khép nép không dám nhìn lên.

Họ được dẫn qua sảnh đường rộng lớn với những cột đá xanh được trạm trổ rất tinh tế rồi bước đến cầu thang lên tầng 2 . Nơi đây , họ sẽ gặp được ngài Tổng Đốc.

Đất Sài gòn bấy giờ có 4 gia tộc vô cùng giàu có mà tiếng tăm của họ phủ khắp toàn Đông Dương , từ ông Toàn Quyền cho đến tay hớt tóc không ai không biết tứ đại danh gia Nhất Sỹ - nhì Phương – tam Xường – tứ Định. Và đây chính là dinh cơ của đệ nhị gia đất Sài thành Đỗ Hữu Phương hay Phương Tổng Đốc.

Cuộc trao đổi giữa mẹ cậu và ông Phương diễn ra khá lâu , suy nghĩ non nớt của cậu chưa thể nhận ra đây là một việc rất hệ trọng can dự trực tiếp đến cuộc sống của cậu sau này. Sau khi cha cậu – Đại tá Frank nhận lệnh cấp tốc trở về Pháp , ông gần như biệt tăm . Suốt bốn năm trời chỉ có mẹ cậu và cậu sống trong sự ghẻ lạnh của thiên hạ. người Pháp không hào hứng với dòng máu An Nam trong cậu , còn người An Nam lại khinh bỉ cái giống người lai Tây. Ngoài mẹ cậu ra , cậu gần như không còn biết đến ai khác ngoài vài cấp dưới còn chút vị nể chức vụ của ba cậu khi xưa.

Hai tiếng sau , mẹ ôm cậu thật chặt, nói với cậu rất nhiều điều nhưng cậu đã quên gần hết, duy chỉ còn câu cuối là cậu còn nhớ được.

- Gil ! Nghe mẹ nói này , đêm nay mẹ sẽ lên tàu sang Pháp tìm ba con , con ở tạm nhà bác Phương một thời gian nhé .

Bà hôn lên trán cậu thật lâu rồi gạt nước mắt , dứt khỏi bàn tay nhỏ bé của cậu bước đi , dứt đi tiếng khóc nứt nở của cậu rồi theo những hàng đá xanh mất hút sau sắc vàng héo úa.

Dù rằng mẹ cậu đã nói bà chỉ tạm xa cậu , nhưng cậu dường như đã dự cảm được bà sẽ ra đi mãi mãi,Ngày hôm ấy , mẹ cậu , bàu trời duy nhất của cậu đã rời đi , để lại cậu nơi những con người hoàn toàn xa lạ để lên một con tàu viễn dương đi tìm một hy vọng mong manh.

Cậu đã khóc mãi, cho đến khi một cô bé với đôi mắt đen láy ôm quả cầu mây đứng trước mặt cậu . Cô bé nhìn cậu rất lâu , từ mái tóc vàng cho tới đôi đỏ hoe vì nước mắt, cái nhìn xuyên thấu lạ kỳ khiến cậu gần như quên mất việc mình đang khóc. Rồi lần đầu tiên , cô bé bắt chuyện với cậu., bằng một giọng rất thánh thức.

- Biết chơi cầu mây không ?

- Biết !

- Tốt , vậy ra kia chơi với tôi , ai thua sẽ phải làm con chó !

…..

**

- Gil Chó !

Cô đột ngột thét vào tai cậu khiến cậu giật nảy mình , cậu quay lại nhìn cô rồi bỗng bối rối . Ánh nến leo lét đủ để tháy cô đang xoáy sâu cái nhìn chất vấn vào cậu . Tim cậu đập loạn nhịp, cô vẫn chau mày nhìn cậu dò xét

- Nãy nghĩ cái gì mà cái mặt ngu ra vậy ?

- Ơ Gil có nghĩ gì đâu “…”

Cậu đã nói dối , và chẳng bao giờ cậu có thể nói dối qua mặt cô ba tiểu thư nhà Phương tổng. Cậu tự hỏi làm sao cậu có thể sống đến bây giờ khi Jenny luôn nhìn cậu với ánh mắt ấy . Nó làm cậu như muốn ngừng thở mà cô gái ấy vốn trời không sợ đất không sợ, là ác nữ xinh đẹp nổi danh Sài Thành Nam Quốc. Nói như vậy đủ để biết rằng , cậu sắp bị cô cho một trận rồi…Y án , tai cậu bị nhéo xuống đau điếng bỏng rát , không những thế, cô còn kề sát đôi môi mình vào vành tai cậu , nhả từng chữ chậm rãi khiến tóc gáy cậu dựng ngược , tim ngừng đạp và toàn thân cứng đờ.

“ Đừng tưởng Nhung không biết trong lòng Gil nghĩ gì”

Tặng cậu một cái chạm nhẹ từ đôi môi nóng bỏng lên má cậu rồi cô bỏ đi . Cậu sững người một lúc lâu rồi thở hắt ra . Thật không thể tin nổi những điều vừa xảy ra với cậu, trống ngực cậu đập thình thịch và suy nghĩ nhảy nhót lung tung. Cậu còn nguyên cảm giác lúc môi cô chạm vào má cậu , mặt cậu đỏ bừng …Cô làm cậu phát điên mất rồi…

**

Sáng sớm trong biệt thự nhà Phương Tổng, cậu làm công việc quen thuộc của mình là ra tiệm lấy tờ nhật báo cho ông Phương , đóng cánh cổng và trở lại nhà, những giọt nước ào xuống cậu như một cơn mưa bất chợt , cậu hấp tấp lấy mình che tờ báo và ngước nhìn lên trên , nhị tiểu thư đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây và cười lí lắc với việc rung những giọt sương sớm đọng trên cành rớt xuống đầu cậu.

Cô ấy cười rất hồn nhiên còn cậu thì như lặng đi vì vẻ đẹp trong vắt ấy, vẫn chiếc váy trắng cô mặc khi gõ cửa phòng cậu đêm qua nhưng nhờ những vệt ban mai long lanh của buổi sớm , mái tóc bồng bềnh và đôi mắt đen ướt át của cô không khỏi làm cậu ngây dại. Nhận ra mình đang ngơ ngác nhìn cô như một tên ngốc, cậu ngượng ngùng ôm tờ báo chạy vào bên trong , tiếng cười của cô hòa theo không khí buổi sớm ngập tràn buồng phổi cậu, mát lành lạ thường…

**



Phương tổng thường ngồi trên một chiếc ghế bành trông ra khu vườn để đọc báo và thưởng thức tách cà phê của cô con gái rượu pha chứ ít khi ăn sáng cùng với cả gia đình. Cậu đặt tờ báo ngay ngắn trên chiếc bàn bên ghế rồi đi xay cà phê. Những hạt cà phê được nghiền nhỏ theo vòng xoay đều đặn của cậu, chỉ ít phút sau , Jenny đã xuất hiện bên cạnh cậu, ngửi nếm một cách cẩn thận chỗ cà phê cậu vừa xay được.

- Con chồn này đã bị táo bón đó 

Cô lẩm nhẩm rồi bắt tay vào công việc pha chế cầu kỳ của mình, cậu bật cười vì câu nói không mấy thanh lịch của cô nhưng sự nghiêm túc của cô khiến cậu phải nén cười ngay tức khắc.

Bữa sáng được dọn ra cho mọi người trong nhà, phu nhân, cậu cả Tony, Jenny , cậu và cậu tư Louis. Phương tổng đã yên vị với tờ báo , ly cà phê và bữa sáng riêng trên chiếc ghế bành. Trong bữa sáng với bánh mì tây và bò sốt kiểu Pháp, Tony cứ bối rối nhìn cậu liên tục đến nỗi Jenny phải phát bực. Có điều gì đó khiến cô không thích trong ánh mắt ấy của anh trai mình, cô lên tiếng ngay khi Tony vừa lén nhìn Gil lần nữa.

- Anh có chuyện gì muốn nói với Gil vậy anh hai ?

Tony khẽ giật mình nhưng rồi lại cười hào sảng , anh là điển hình của mẫu đàn ông điển trai lịch lãm , khác với Louis nghịch ngợm mải chơi , anh có phần chỉn chu chín chắn hơn nhiều khi hiện tại đã làm trưởng ty cảnh sát. Chừng ấy năm trời sống cùng một nhà , anh có cảm tình với một người hiền lành dễ mến như Gil không có gì là khó hiểu. Dù cho Gil có một bề ngoài rất nam tính thì điều đó cũng chỉ cuốn hút anh thêm mà thôi. Tuy vậy , bắt gặp cái nhìn sắc như dao cạo của Jenny, anh hắng giọng từ tốn.

- Ừm , anh muốn hỏi xem chiều nay Gil có rảnh không …

- Không rảnh đâu , Gil phải đến trường nữ sinh đón em vào chiều nay rồi.

- Có phải không Gil ? – Tony quay sang cậu .

Cậu định trả lời thì bỗng thấy mũi chân mình đau nhói , nhận được cái liếc lạnh ngắt của cô , cậu méo mó đáp.

- Dạ vâng.. có ạ, em hẹn với Jenny rồi…

Cô buông tha mũi chân của cậu và khuôn mặt tỉnh bơ như không , cậu thở phào còn Tony lại cười phá lên.

- Không sao cả , anh muốn nhờ Gil đi với anh dạ tiệc tối nay cơ , 8h tối ở nhà ông Cục trưởng cục cảnh sát nhé!

Không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý , cậu cắm cúi ăn cho xong chứ không dám quay sang nhìn cô vì sợ nộ khí của cô có thể giết cậu ngay lập tức.

**

Bữa sáng chưa kết thúc , Louis đã khoác sơ sài chiếc cặp da rồi nhảy vù lên chiếc xe đạp của cậu phóng đến trường. Lát sau , xe của tổng bộ đến đón ông Phương và cậu Tony lái xe của gia đình di đén ty cảnh sát . Còn lại cậu và cô , cậu muốn phát hoảng lên vì cô vẫn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì để đi học , tóc chưa chải quần áo chưa thay sách vở chưa soạn. cậu mở tủ lấy bộ đồng phục rồi dúi cho cô.

- Jen thay đồ lẹ đi để Gil sắp sách vở cho 

Cô cầm lấy bộ đồ nhưng thay vì nhanh chóng đi thay , cô lại ngẩn ngơ ngắm nhìn cậu sắp sách vở và bơm mực cho mình . Khi cậu đã sắp xong túi xách đầy đủ và ngay ngắn , cậu phát hiện ra cô vãn đứng đơ nhìn cậu trước cửa phòng…

- Jenny !!!

Cô lườm nguýt cậu rồi kéo rèm thay áo , cậu chỉ còn biết tự nện đầu mình xuống bàn để ngăn mình không suy nghĩ đến những hình ảnh đằng sau chiếc rèm kia.


Bình thường , cô ba nhà Phương tổng có xe ngựa chờ sẵn trước cổng để đưa rước cô đến trường , nhưng hôm nay trời trở gió , cô không muốn đi xe ngựa ê mông mà đòi cậu chở cô đi học . Thỉnh thoảng cô vẫn bất bình thường như thế còn cậu thì đã quen với việc phải đáp ứng nhu cầu của cô mọi lúc mọi nơi. Ví dụ như hôm nay , cậu phải gò lưng đạp xe chở cô đến trường học mà vẫn muộn giờ , phải thay cô năn nỉ bác bảo vệ cho cô vào trường trong khi cô đứng vuốt tóc và ngắm mây xanh . Sau đó, cậu hộc tốc đạp xe đến trường học của mình theo hướng ngược lại.

Trường của Jenny là trường dòng, học cả sáng lẫn chiều . Gil chỉ học ở một trường cấp 3 bình thường , sáng học , chiều cậu về làm cho tiệm cầm đồ của ông Phương. Ngoài bạn bè và người nhà Phương tổng biết cậu là con gái thì hầu như ai cũng nghĩ cậu là con trai , cậu không cố ý gây hiểu lầm về điều đó những cũng chỉ cười trừ khi họ nhầm lẫn mà không giải thích nhiều thêm. Đó cũng là lý do cậu không vào trường nữ sinh cùng Jenny dù bác Phương sẵn sàng cho cậu học ở đó. Biết được điều này, Jenny đã giận cậu cả tháng và cậu không biết phải dỗ dành cô như thế nào , sự thực là cậu không thích mặc váy đồng phục lắm mà học cùng Jenny thì cậu không thể nào tập trung cho được.

Miệt mài với công việc ở tiệm cầm đồ, cậu không để ý chiếc kim đồng hồ đã nhích dần đến số 6, tiếng chuông nhà thờ vang lên boong boong , nhắc nhở cậu đã trễ 30’ giờ đón cô về.

Từ giã anh quản lý , cậu vội vã đạp xe như bay đến trường mà lòng đầy lo lắng , chắc chắn phải đợi cậu lâu như vậy cô sẽ rất giận giữ.

Vừa đến nơi , cậu đã thấy một đám đông lao xao , chạy lại xem mới nhận ra cô đầu tóc rối bù, sách vở tứ tung đang nắm tóc một tên con trai trong khi hắn đang giãy giụa la khóc dưới mặt đường. Hỏi mọi người xung quanh mới biết tên kia chả phải ai xa lạ, chính là cậu út nhà Huyện Sĩ ăn chơi khét tiếng Sài thành. Được bố mẹ cưng chiều nên không coi ai ra gì, tối ngày chơi bời lêu lổng chòng ghẹo con gái , xem thảm cảnh này , cậu đoán chắc là hắn đã chòng ghẹo nhầm người rồi.

Cậu chạy lại gỡ cô ra, tên ấy vội vàng chạy đi , cô nhìn cậu trân trân , lặng thinh tức giận , rồi đột ngột , cô nhặt một quyển sách dày phang vào đầu cậu rồi hậm hực bỏ đi. Cậu nhặt lại những quyển vở rồi chạy theo cô , khi cậu nắm được bàn tay cô kéo lại thì chợt thấy đau lòng , cô nhìn cậu , đôi mắt đỏ hoe, ầng ậng nước và tràn đầy ấm ức…

- Sao không bênh Nhung mà thả hắn đi chứ , sao lại đến muộn, có biết hắn đã chòng ghẹo tôi , đã tạt tai tôi không !

Một cảm giác tội lỗi dâng lên đầy ứ trong cậu , mũi cậu cay cay và có cái gì đó xót xa trong lòng … Cậu kéo cô vào lòng mình, hai tay ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ của cô , áp sát cô vào lồng ngực …Cậu nói dịu dàng như thì thầm vào tai cô khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường , bao nhiêu ấm ức dường như tan biến…

- Gil xin lỗi , lần sau còn gặp hắn Gil chắc chắn sẽ không để yên, Gil không cho phép ai bắt nạt Nhung nữa đâu.


Ánh mặt trời chìm dần nơi cuối phố, tà dương nhuộm hồng con đường cậu chở cô về nhà ,cô ngả đầu trên lưng cậu một cách bình yên . Cậu ám ảnh suy nghĩ của cô mỗi ngày , không một phút giây nào mà hình ảnh cậu không hiện diện trong tâm trí cô cả, nụ cười ngây ngô của cậu , đôi mắt buồn da diết của cậu , cả khuôn mặt ửng đỏ khi cô cố ý bắt nạt cậu nữa. Năm tháng qua đi, có những sự gắn kết vô hình cứ lớn dần lên , khó gọi tên và không thể định hình nổi. Cô chỉ biết , cô không muốn rời xa cậu dù chỉ một giây …

**

Bữa tiệc ngoài trời được tổ chức linh đình và xa xỉ nhân ngày sinh nhật của ông Cục trưởng. Góp mặt tại nơi này đều là những kẻ có máu mặt trong giới quan chức sài gòn. Tony Trường khoác tay Gil tiến vào bên trong đại tiệc, anh khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp phá cách lộng lẫy của bạn gái mình, chiếc váy đen cách tân kiểu Trung Hoa khéo léo khoe đôi chân dài hút hồn khiến các ngài quan chức vốn lịch sự chỉn chu nhất cũng phải ngước nhìn thèm muốn, Tony lấy làm tự hào về điều đó . Anh dẫn Gil đi chào hỏi từng người với nụ cười hãnh diện.

Cậu thấy phiền phức vô cùng , nhưng với những người nhà Phương tổng, cậu không muốn mình phải từ chối họ bất cứ điều gì trong phạm vi mà cậu có thể. Nếu không có nhà họ cưu mang cậu , cậu cũng không biết bây giờ mình đang lưu lạc ở xứ sở nào , và không có họ , sẽ không bao giờ cậu gặp được người con gái ấy…

Chiều nay khi cậu chở cô về, vừa tới cổng, Tony đã lôi tuột cậu lên xe khiến cậu còn chẳng kịp nói được với cô một lời , tuy vậy khi từ trong xe ngoái nhìn lại , qua lớp cửa kính , cậu đã nhìn thấy đôi mắt tổn thương hụt hẫngcủa cô , đến bây giờ, nó vẫn còn khiến cậu ám ảnh…

Cảm giác lạnh gáy như có một đôi mắt nào đó đang dõi theo cậu ,linh tính mách bảo cậu nhìn về phía sau . Cậu dường như không còn tin nổi vào mắt mình nữa , cô đứng bên chiếc bàn dài và nhìn lơ đãng , tay cầm ly rượu vang đỏ ối. Điều đáng nói là cô đang mặc trên mình một chiếc váy đỏ thời thượng Paris với những đường cắt may tinh tế, bên trên khoét sâu , bên dưới xẻ rộng lộ ra những đường cong quyến rũ vô cùng. Cậu biết cô đã nhìn cậu , nhưng vẻ mặt cô hoàn toàn phớt lờ, cô đưa ly rượu lên miệng uống , cậu nhìn theo những giọt rượu vô hình, cặp môi... cái cổ .. bờ ngực , cặp đùi ...

Cả người cậu nóng ran như có lửa đốt , mồ hôi túa ra và mặt cậu đỏ rần lên . Tony nhận ra sự thay đổi đột ngột trên nét mặt cậu , anh lại gần và sốt sắng hỏi 

- Gil ! Em làm sao vậy , em khỏe chứ 

Cậu ấp úng quơ tay 

- Không..không em không sao cả , em chỉ cần một ly nước.

Cậu vớ đại một ly nước bên cạnh mình rồi uống một hơi hết sạch, lúc đó , đến lượt Tony đổi sắc 

- Gil ...Cái em vừa uống không phải là rượu !

Chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra sai lầm tai hại của mình , khung cảnh trước mắt bắt đầu mờ nhòe rồi chao đảo, cậu choáng váng đứng không vững .

Khi cậu cảm thấy cơ thể mình sắp ngã ra đằng sau thì bỗng cậu cảm nhận được một bàn tay quen thuộc đang đỡ lấy mình, mùi hương thơm ngát từ cơ thể cô ấy khiến cậu đê mê, thế nhưng với chút lý trí còn sót lại , cậu cố giữ cho mình bình tĩnh .

Jenny đỡ lấy cơ thể lảo đảo của cậu rồi lạnh lùng nói với Tony

- Để em đưa Gil về trước nhé anh hai , cậu ấy mệt rồi .

- Jenny ? Sao em lại ở đay ?

- Em đi với phó ty của anh , anh cứ tiếp chuyện mọi người đi nhé , bọn em về trước.

Khi cả hai đã yên vị trong xe , Gil cố lấy lại tỉnh táo nhưng cậu không thể tập trung được lâu khi rượu đang bắt đầu hành hạ cậu , cô ngồi bên cậu lạnh băng vì vẫn còn giận nhưng cậu thì như đang có lửa đốt , đôi mắt cậu bắt gặp cặp đùi thẳng băng của cô , cậu nuốt khan , cố ngăn cánh tay mình không chạm vào nó . Xấu hổ với suy nghĩ ấy , cậu gõ mạnh vào đầu mình , nhận thấy thái độ bất thường của cậu , cô thôi làm mặt lạnh quay sang xem xét cậu thế nào, vô tình lại khiến bộ ngực trắng ngần hiển hiện trước cậu , cậu vội vã quay mặt đi...

Cố gắng lắm mới có thể trở về tới nhà Phương tổng , cô hùng hổ lôi cậu vào phòng mình, đẩy cậu ngồi phịch trên giường còn cô đi đi lại lại bắt đầu lớn tiếng càu nhàu . Cậu biết cô đang mắng cậu điều gì đó nhưng cậu không nghe rõ nữa. Điều duy nhất hiện ra trong đầu cậu là hình ảnh một cô gái trong chiếc váy vô cùng gợi cảm đang đứng trước mặt cậu , người cậu trở nên cồn cào khó chịu và cô gái kia đang tiếp tục làm cậu phát điên. Cậu nắm chặt ra giường , chịu đựng cảm giác khó chịu đang hành hạ mình, một lúc lâu , cậu mới có thể cất vài tiếng khó nhọc ...

- Tớ .. cho tớ về phòng được không Jenny , tớ sắp chịu không nổi nữa đâu ..”

Jen khựng lại, Gil làm cô tức muốn chết chiều nay mà vừa về nhà đã theo Tony đi đâu mất . Cô quyết tâm cho cậu ta một trận , chỉ một cú điện thoại , cô đã đường hoàng được mời đến bữa tiệc . Cô quyết tâm phải xinh đẹp quyến rũ hơn cậu ta gấp vài lần. Có điều , cô không biết là sự hơn thua không cần thiết đang gây nên một mối nguy hiểm không lường. Với tính cách ngang ngược bẩm sinh , khi nghe câu nói của Gil, cô lập tức đóng chặt cửa lại rồi tiếp tục tiến đến Gil mà không nhận ra lúc này , đôi mắt cậu đã chẳng còn mấy tia tỉnh táo.

- Tôi không cho cậu về đáy, tại sao cậu biết tôi không thích mà vẫn cứ đi với anh Tony chứ !

- Vì nếu là ngươi nhà Phương Gia thì Gil sẽ không từ chối bất cứ điều gì cả, Gil mắc nợ gia đình cậu mà ...

Jen sững người , hóa ra trong suy nghĩ của Gil với cô bao lâu nay chỉ là sự chịu ơn phải trả, không còn điều gì hơn nữa. Một cảm giác đau đớn ngập tràn trái tim cô và tắc nghẹn ở cổ họng , sống mũi cay xè còn đôi mắt thì đỏ hoe, cô tiến tới chỗ cậu rồi đẩy cậu ra khỏi giường.

- Vậy thì cậu đi đi, đi về phòng cậu đi, với tôi cậu chỉ là mắc nợ thôi chứ gì , vậy thì cậu biến đi , cậu không nợ gì tôi cả, tôi cũng không cần cậu trả , tôi không thích cậu , không có tình cảm gì với cậu hết. Cậu biến đi cho khuất mắt tôi.!!!


Nhưng thay vì đẩy được Gil ra khỏi giường, cô lại bị cậu kéo vào một cái ôm siết, chưa thể định hình được điều gì đang xảy ra thì đã thấy bờ môi mình quấn chặt vào môi cậu, cậu ngấu nghiến lấy cô bởi một khao khát mãnh liệt mà chính cậu cũng không dám ngờ tới. Đôi mắt cô mờ đi khi đầu lưỡi ấm nóng của cậu cuốn cô vào mê đạo, tưởng như cậu đang cô gắng nuốt trọn cô vào lòng,đôi môi của hai cô gái ...mềm thơm và rất ngọt..., cả hai chìm đắm vào một thứ men say ngây ngất.. Có một cái gì đó sâu thẳm trong lòng cô cũng bắt đầu cháy lên , thôi thúc cô ôm chặt lấy cậu đáp trả nụ hôn ấy , như thể nếu cô không quện vào cậu ngay lúc này , cơ thể cô sẽ khô héo đến chêt. 

Cậu ôm chặt láy cô và cả hai cùng ngã xuống tấm nệm, đôi môi họ vẫn không ngừng quấn lấy nhau. Đôi tay cậy vô thức tìm đến những nơi nó thèm muốn và chân cậu không biết tự bao giờ , đã len lỏi vào giữa đôi chân cô. Cậu luồn tay qua lớp váy mềm mại và chạm vào ngực cô , cái chạm nóng bỏng làm cô mê đắm , nụ hôn dài khẽ dứt ra, cậu thở gấp , nhìn sâu vào đôi mắt cô đầy chân thật ... Như có những lực hút vô hình , đôi môi cả hai lại dán chặt vào nhau một lần nữa...

Bàn tay Gil làm Jen muốn bốc cháy mỗi nơi nó chạm tới , lúc đầu thật nhẹ nhàng rồi một cách cuồng bạo khiến cô cương cứng.

Chân cậu liên tục cọ vào nơi bên dưới khiến cô trở nên run rẩy phải kẹp chặt lây chân cậu . Khao khát sâu bên trong cô tuôn thành từng đợt sóng dào dạt , không tài nào ngăn nỗi...

Cậu rời đôi môi cô và dần hôn lên vành tai , cô cảm giác như mọi tế bào của mình bừng tỉnh và gấp gáp lạ thường , miệng cô phát ra những thanh âm mà cô cũng nghe không rõ, cậu tham lam chiếm lĩnh lấy cái cổ trắng ngần và đôi tay làm bờ ngực cô như muốn vỡ tung ...Cô căng thẳng cố chịu đựng, hai bàn tay tự do bám chặt lấy thân thể cậu , cả người gồng cứng . Có gì đó đau thắt dưới bụng...

Cậu đột ngột dừng tất cả lại,, nhẹ nhàng hôn lên trán cô , mũi , rồi môi , cô dần dần thả lỏng và phút chốc lại rơi vào trạng thái mê mệt mất hết sức lực .Cậu tiếp tục hôn lên ngực cô , vòm miệng ấm nóng từ từ áp lấy nhũ hoa làm cô muốn tan chảy, lưng cô khẽ cong lên , cậu liền xé toạc chiếc váy đỏ, phút chốc cả cơ thể cô phơi bầy trước mắt cậu . Với cậu , cô luôn luôn là nữ thần...

Cạu ấn tay lên chiếc quần lụa mõng manh và nhịp đều nơi đó khiến cô xấu hổ quay mặt đi , cắn môi dưới thở gấp gáp , cậu kéo khuôn mặt cô trở lại phía mình và ngọt ngào đặt lên môi cô một nụ hôn từ tốn., nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt khiến cô tê dại , đắm chìm với nó , bất chợt cô cảm thấy một cái gì đó nhói đau bên dưới mình , lát sau , đã cảm nhận được hai ngón tay của cậu nằm sâu trong cơ thể.. hai dòng nước mắt vô thức trào ra , cậu ôn nhu hôn lên chúng rồi thì thầm với cô

- Gil yêu Jen ,Gil sẽ yêu Jen yêu mãi mãi , Gil hứa đấy ...

Cô lặng lẽ gật đầu , cậu cúi xuống hôn cô và từ từ đi sâu hơn , chưa bao giờ cảm giác muốn gắn chặt cả đời mình với cậu lại mãnh liệt và hiện thực hơn lúc này , mỗi cử động của cậu đều là cả người cô rung lên , đê mê và điên cuồng , cô ôm chặt lấy cậu như muốn đẩy cậu khám phá cô , vào nơi sâu thẳm tận cùng của con người cô , cô muốn cô mãi mãi là của cậu , hơi thở cậu như bị cô nuốt mất , những ngón tay cậu cũng như đang bị cô nuốt lấy , hai người con gái quyện dính với nhau trong đam mê trời đất , không cần biết đó là trái ngang hay điên cuồng , họ đi theo tiếng gọi mãnh liệt ái tình , rơi vào vòng xoáy đam mê địa ngục.

Cậu ở bên trên cô thở dốc , nhìn sâu vào đôi mắt mờ đục ngơ ngác của cô , cậu lại không thể ngăn mình cúi xuống hôn lên trán cô một lần nữa, rồi cậu nằm xuống bên cạnh cô , ôm chặt cô vào lòng mình , xoa nhẹ lên mái tóc đen dày mềm mại ...

- Chúng ta đã thuộc về nhau phải không ...

- Umm Jen đã thuộc về Gil rồi , mãi mãi Gil không để Jen rời xa Gil đâu ...

Cô rút vào ngực cậu , ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay , cậu cũng từ từ rơi vào giấc ngủ trong hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc cô . Màn đêm ở Đông Dương luôn ẩn chứa những điều huyền diệu mà ít ai có thể biết tới ...

**

Lại một buổi sáng trong biệt thự nhà họ Phương , hai cô gái tỉnh dậy trong vòng tay ngọt ngào của nhau, hương vị cuộc yêu đêm qua vẫn còn phảng phất ... . Họ tìm thấy trong ánh mắt nhau những hạnh phúc của buổi ban mai , dù sau này cuộc đời bão tố với bao biến cố lịch sử , trắc trở gia đình , trùng phùng rồi ly biệt, họ vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm như lúc này và tìm thấy nhau nơi khỏi lửa mịt mù nhất . Còn hiện tại , họ đang có một mối tình tuyệt diệu trong biệt thự nhà họ Phương , nơi xứ Đông Dương huyền ẩn...

The end

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét