Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

[Wakarei] Tiếng huýt gọi sói đêm

Tác giả : 麻里LOVE小菜 ( có thể gọi nàng là Tiểu Thái )
Couple : Wakarei (Wakatsuki Yumi x Sakurai Reika)
Ratting : T

Tác giả : Ta muốn viết fic Wakarei vui vẻ, không hiểu sao lại quỷ dị phát triển thế này...

Tui : Dành cho những con tim shipper nhà Wakarei đang héo mòn trong bể héo hon, hãy cùng tiếp tục khô khéo với cái fic héo hắt tiếng chó tru này T^T


Tiếng huýt gọi sói đêm






            " Nhân viên hành chính trường mình nên thay hết cả đám đi !!!"

            Trong giờ cơm trưa, Sakurai Reika ngồi ở nhà ăn hậm hực phóng ánh mắt dao găm tới kẻ mới chuyển đến bên kia, người hiện đang có một đống các cô gái vây quanh.

            Đây là trường nữ sinh tư thục nổi tiếng Oume, yêu cầu học sinh phải học giỏi toàn diện đồng thời cũng phải xuất thân từ danh môn hoặc gia đình giàu có mới được gia nhập. Mà Sakurai chính là học sinh xuất sắc nhất trường, từ sơ cấp đến trung học luôn đoạt được danh hiệu này, đến giờ đã liền 5 năm. Có thể nói chính vì trường học tiêu chuẩn rất cao nên khi cô thấy thể loại yankee bất lương như Wakatsuki Yumi cũng có thể vào học thì cảm thấy bất mãn hết sức.

            “Gần đây tiêu chuẩn trường càng ngày càng thấp, chỉ cần có tiền là không quan tâm đạo đức với thành tích học tập nữa ? Em cược rằng tên mới chuyển đến kia thi cử nhất định chỉ có F!”

Khi Sakurai đang cằn nhằn, nữ sinh đối diện cô chỉ thản nhiên vui vẻ tận hưởng miếng dưa ngọt ngào trên tay.

Đó là “Gương mặt của Oume” Shiraishi Mai, so với Reika cô học trên một lớp, hai người bởi vì có bố mẹ là bạn bè mà từ nhỏ đã sớm quen biết nhau.

“Chị cảm thấy cô bạn tên Wakatsuki kia nhìn rất tuấn tú nhé, có thể thành tích cũng không đến nỗi kém cỏi đâu.” Shiraishi nhẹ nhàng nói, ôn nhu nhìn theo ánh mắt khinh thường của Sakurai, dừng lại ở nơi cô gái mới chuyển đến đang ngồi.

“Không phải chứ ! Shiraishi Mai mà lại có thể dùng cái từ này khen cô gái khác ngoài Hashimoto Nanami sao ?”

Vừa nhắc đến tên người kia, Mai vốn bình tĩnh mà cảm xúc bỗng trở nên ngọt ngào

“Cô ấy khác với Nanamin nhé, phong thái rất lạnh lùng nhưng mà thực cool...” – nhìn về phía Wakatsuki trầm mặc dùng cơm dù đang có vô số nữ sinh quay chung quanh, Shiraishi khẽ gật gù “ Được hâm mộ như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.”
           
            Bởi vì là trường nữ sinh nên học sinh sẽ có rất nhiều bí mật mà mọi người ngầm hiểu nhưng không nói. Các cô gái ở đây ít có thời gian tiếp xúc với nam giới nên đối với những nữ sinh ngoại hình anh tuấn nảy sinh tình cảm đặc biệt cũng là điều rất tự nhiên. Tuy rằng trường học đã nhiều lần thông báo với phụ huynh cam đoan sẽ chặt chẽ giám sát, không để tình cảm đồng giới cấm kỵ xuất hiện, nhưng thực tế lại không dễ dàng như thế.

            Bởi tình cảm chính là thứ con người khó khống chế nhất, đặc biệt là với những người trẻ tuổi trong thời kỳ trưởng thành đầy nổi loạn.

            Nhưng cũng bởi vì đều là nữ sinh,  nếu không phải bạn bè thân cận bên cạnh thì khó mà biết được giữa hai người thân mật là tình bạn hay tình yêu. Giống như Maiyan cùng Nanamin, “Gương mặt của trường” và Hội trưởng hội học sinh, tiểu thuyết fanfic về hai người trong trường học có đầy trên những diễn đàn kín, nhưng hai người nhìn như thân mật lại vẫn giữ được khoảng cách hợp lý với nhau, làm cho người ta suốt ba năm cũng không thể nhìn ra đó là dạng quan hệ như thế nào. Chỉ có rất ít bạn thân, tỷ như Sakurai Reika là biết rằng Shiraishi Mai cùng Hashimoto Nanami đã lén yêu nhau hai năm rồi. Hẹn hò hai năm không bị ai phát hiện, công lớn thuộc về Nanamin cẩn thận và rất nguyên tắc – tuyệt đối không ở trong sân trường có bất kỳ hành vi quá phận nào, hai người cũng như vậy mà yêu cầu lẫn nhau.

            “Hội trưởng đại nhân nhà chị nhất định là thuộc phái ăn chay nhé !”  Khi biết được rằng hẹn hò nửa năm Nanamin mới có dũng khí hôn môi Maiyan lần đầu, Sakurai đã ngạc nhiên cực độ.

            "Không được nói Nanamin của chị như vậy !”  <Yêu đương lộ hết ra mặt>

            "Rồi thì không nói” Sakurai có chút bĩu môi khi nhìn thấy Shiraishi – rõ ràng trong lòng thèm muốn chết, mà đối với Nanamin ếch luộc trong nồi (*) lại vô cùng nhẫn nại. Chỉ có thể nói tình yêu – quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

            Chính là khi đó Sakurai nghĩ thầm, nếu như có ngày cô thích một ai đó, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cách biệt, cô cũng nhất định sẽ thẳng thắn thừa nhận tâm tình của mình, khiến cho đối phương có thể cảm nhận được tình cảm đó.

            "Chị toàn làm bộ thôi!" Sakurai chặt lưỡi kết luận người trước mặt

            Maiyan bật cười “ Mà nói mới nhớ Wakatsuki mới chuyển đến hai ngày thôi mà, tuy rằng học chung một lớp với em nhưng hình như không gây mâu thuẫn xích mích gì nha. Reika làm sao mà chán ghét cô bạn ấy quá vậy ?”

            "Mặt người dạ quỷ, trong ngoài bất nhất, chị đừng trông mặt mà bắt hình dong !” Reika thực sự có chuyện giấu kín, dù bạn bè thân thiết nhiều năm như vậy cũng khó mở miệng nói rõ ràng.

            Shiraishi tuyệt đối không cảm thấy người tên Wakatsuki kia mặt người dạ quỷ như Sakurai nói, cô cũng không nghĩ rằng bạn mình lại dễ dàng tùy tiện chửi mắng một người. Không hề giống một Sakurai từ trung học sơ cấp hàng năm đều nhận được giải thưởng học sinh xuất sắc nhất, phải nói là chân chính khuê các tiểu thư, cùng lắm chỉ là  đôi lúc quá mức ngoan ngoãn nhu thuận khiến người ta có chút áp lực không thoải mái khi ở cạnh.

            "Trong ngoài bất nhất ? Cứ như em biết bộ dáng thực của cô ấy ấy."

            "Không biết gì hết cả ! Em phải về học đây. . . Chị sẽ đi đâu?"

            "Chị đi tặng Nanamin vi-ta-min." Shiraishi chỉ chỉ chỗ hoa quả đã gói ghém xinh xắn trên bàn. Quyết định mang nó cho người yêu nàng, gầy đây người ấy đều bận rộn trong phòng vẽ tranh đến nỗi không có thời gian cùng các nàng ăn cơm nữa.

            "Thật đúng là người tình tri kỷ 24/24." Sakurai ảm đạm cười, lúc cô ôm sách vở rời khỏi nhà ăn, dường như có thể cảm giác được ánh mắt băng giá của người kia nhìn chằm chằm vào mình. Không rời nửa bước.

////

Đại khái là khoảng một tuần trước, Sakurai theo cha mẹ tham dự một bữa tiệc tối của hội từ thiện mà cha mẹ cô tham gia.

            Nơi này đều là giới thượng lưu của Tokyo, trong yến tiệc dường như đều là những gia đình hạnh phúc, trao đổi với nhau về con người, tình yêu...Cũng ở nơi này Sakurai biết được con gái của chủ nhân bữa tiệc – cũng bằng tuổi với cô Wakatsuki Yumi. Tất cả mọi người đều biết cô gái này chính là cô nhi được chủ tịch Wakatsuki nhận nuôi 10 năm trước.

            Cô gái kia mặc lễ phục cũng rất đẹp, im lặng tháp tùng mẹ của mình, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt.

            Hai vị phu nhân cùng tán gẫu về con gái của mình, Wakatsuki phu nhân nói Yumi từ nhỏ thân thể không được khỏe, ở nông thôn dưỡng bệnh đến giờ đã 17 tuổi, thân thể cũng đã biến chuyển tốt hơn nên đón lên Tokyo. Đứng phía sau mẹ, Sakurai cơ hồ cảm giác cô gái kia là người không làm sao có thể bắt chuyện, toàn lân lộ ra cảm giác xa cách, không nên đến gần.

            Sakurai cảm thấy rằng chắc do cô suy nghĩ quá nhiều.

            Cô mới từ kỳ nghỉ bên Mỹ trở về, vẫn còn đang bị chênh lệch múi giờ, mà yến hội lại quá náo nhiệt ồn ào nên đêm hôm đó cô thực không thoải mái. Sakurai phu nhân thương con gái, liền kêu lái xe Matsumoto đưa cô về trước. Đi được nửa đường, Matsumoto nhận được điện thoại từ nhà gọi đến có việc gấp, là người tinh ý , Sakurai liền cho lái xe về nhà trước, cô có thể tự gọi taxi trở về. Tuy rằng đây là điều không được phép, nhưng lúc đó cũng chưa tính là muộn, Matsumoto nhà có việc lại đang vô cùng sốt ruột, Sakurai lại cam đoan rằng cô sẽ không nói với cha mẹ mình, Matsumoto mới tạm yên tâm mà đưa cô lên xe taxi.

            Kỳ thực Sakurai rất muốn nôn.

            Lên xe chưa đi được bao xa, cô bỏ taxi trên đường dừng lại. Trả tiền xe, cô vào cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa nóng, sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh công cộng.

            Buổi tối không có ăn cái gì nên nôn khan sẽ vô cùng khó chịu. Sau khi gian nan ói hết ra miệng, cô uống một chút sữa mới mua, cảm giác đã khá lên nhiều. Sakurai chỉnh trang lại một chút , chuẩn bị ra ngoài một lần nữa đón taxi về, không ngờ lúc này có người bất ngờ tiến vào, thô lỗ đụng phải cô.

            Sakurai có bị đau một chút, khẽ cau mày, lại phát hiện trước mặt là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nhìn ngang qua một bên, toàn thân đều là tổn thương.

            "Cậu không sao chứ? Cậu bị thương kìa!" Cô gái kia dùng nước rửa đi vết máu trên tay mình.

            "Tránh ra!" Đối phương không hề cảm kích gạt phắt tay cô ."Không muốn bị ăn đòn thì biến đi." – giọng nói vô cùng lãnh mạc.

            Sakurai lớn đến chừng tuổi này chưa từng có ai nói với cô những lời thô lỗ khó nghe như vậy, nhất thời bất ngờ cô không biết phản ứng như thế nào. Đã nghĩ rằng mình không nên xen vào chuyện ngườ khác nhưng cô gái kia rửa tay xong lại có chút vô lực tựa vào tường, quay đầu về phía cô.

            Sakurai kinh ngạc không nói nên lời , "Cậu. . . cậu là Wakatsuki Yumi –san ?

            Wakatsuki quăng cho cô một cái liếc mắt, hàn toàn không biết cô là ai.

            Sakurai không thể tin nổi hình ảnh Wakatsuki cô đang thấy lúc này.

            Một giờ trước, khi hai người gặp mặt ở trong biệt thự nhà cô gái kia, khi đó nữ sinh này mặc lễ phục sang quý, tao nhã đứng bên người mẹ mình. Vậy mà giờ khắc này xuất hiện trước mặt cô Wakatsuki đại tiểu thư lại quần áo lộn xộn, trên người đầy vết thương, mặt cũng sưng tấy, trên mu bàn tay còn có dấu đỏ, nhìn qua thôi cũng thấy đau đớn.

            "Chúng ta. . . Chúng ta vừa gặp nhau ở bữa tiệc." Cô vẫn chưa hết khỏi bất ngờ "Tôi là Sakurai Reika."

            Wakatsuki cố gắng nhớ lại một chút cái tên này, sau đó cười lạnh một tiếng "A, là cô tiểu thư rối gỗ."

            Sakurai còn chưa kịp phản ứng với cái tên này, một giây sau Wakatsuki đã đem nàng khóa lại trên góc tường.

            "Itai. . ."

            "Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi. . ." Tuy rằng toàn thân đều là tổn thương, nhưng lực đạo không hề yếu ớt, Wakatsuki nghiến răng, hung hăng nắm lấy cằm Sakurai."Đêm nay chúng ta coi như chưa từng gặp nhau, hiểu không?"

            Bị mạo phạm cảm bất thình lình  Sakurai cảm thấy vô cùng phản cảm, nhưng cô lại chỉ có thể vô lực phản kháng.

            "Không muốn ăn đòn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi. Bye." Wakatsuki thả cô ra- không một chút dịu dàng.

            "Chờ một chút!" Điên mất rồi. . . Rõ ràng cảm thấy được người này đáng ghét đến cực điểm, cô lại vẫn có chút lo lắng cho thương thế của cô ta."Cậu như vậy không ổn đâu, để tôi đưa cậu tới bệnh viện."

            Đã định rời đi, Wakatsuki quay lại nhìn thấy người kia một thân cành vàng lá ngọc đại tiểu thư

“ Cô thích xen vào chuyện người khác nhỉ, cô cho mình là thượng đế sao ? Với loại trình độ của cô ấy hả ...Mà cô mặc xinh đẹp như vậy, giờ không mau về nhà cẩn thận lại gặp được tên biến thái, tiền dâm – hậu sát ...ha ha ha”

            "Vô giáo dục!"

            Sakurai không bao giờ  - không bao giờ muốn ở gần người kia thêm một giây đồng hồ nào nữa. Giận dữ vòng qua người Wakatsuki, đi đến đầu đường bắt taxi

            Nhưng rồi cuối cùng cô lại không lên xe. Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đến thế nào lại tới hiệu thuốc gần đấy mua băng gạc thuốc đỏ, quay trở lại buồng vệ sinh, nhìn thấy Wakatsuki kia vẫn đang vô lực ngồi dưới đất.

            Cô gái kia nhìn thấy cô trở lại, trong nháy mắt kinh ngạc hiện lên, nhưng rất nhanh bị khóe miệng cười đểu giả xóa bỏ.

            "Xem ra cô thật sự không sợ nguy hiểm. Rất muốn thử một lần à. . ."

            "Câm miệng!" Sakurai hoàn toàn không muốn nghe người này nói chuyện. Cô trực tiếp kéo Wakatsuki từ mặt đất dậy. Không biết là do cô dùng toàn lực hay đối phương đột nhiên không muốn phản kháng mà Sakurai lại có thể thuận lợi đem người kia đến công viên nhỏ gần đấy.

            "Ngồi xuống đây !" Dựa theo ánh đèn đường vàng xuộm, Sakurai đem thuốc đỏ đổ vào băng gạc . Trên tay Wakatsuki miệng vết thương đặc biệt rõ ràng, cô khẽ nhíu mày ."Có thể sẽ đau một chút."

            Wakatsuki tỏ ra chả thèm quan tâm, nhưng khi băng gạc bịt chặt miệng vết thương thì vẫn hừ lên một tiếng né người về phía sau.

            Làm sao không đau được chứ, Reika nghĩ thầm nhưng không thèm chấp nhặt người kia, chỉ chăm chú vào vết thương trên tay. Tiếp đó lại mang ra băng dán dán, dán lại từng vết thương một .

            Ánh đèn hắt lên mặt đường những cái bóng thật dài, hai người đều im lặng không nói. Wakatsuki chìm vào hình ảnh trên mặt đất – tay trái của cô được Sakurai Reika cầm lấy, cô gái ấy vô cùng dịu dàng bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay cô, dưới ánh đèn, lông mi Reika tựa như cánh hồ điệp, khẽ chớp chớp, khiến cho lòng cô chợt tê đi.

            "Mua thuốc cho cậu tôi không còn tiền gọi taxi về nữa." Cô gái vẫn đang cúi đầu bỗng nhiên cất tiếng.

            Nhất thời trong khoảnh khắc đó, Wakatsuki cảm thấy được người này thật đáng yêu. Đương nhiên cô sẽ không bao giờ thừa nhận ý nghĩ này.

            "Tôi muốn cho cô mượn tiền, nhưng đáng tiếc là tôi cũng không có." Đây là cô nói thật. Thừa lúc trong nhà có tiệc nàng trốn ra ngoài, như mọi lần đi chơi game, vốn dĩ thắng tiền nhưng lại bị mấy nữ nhân lưu manh chặn đường. May mắn là đánh nhau với cô đã là chuyện bình thường, nhưng đối phương ỷ người đông thế mạnh, cô có chút yếu thế. Cuối cùng tiền trong người cũng bị cướp sạch.

            Sakurai nhìn chằm chằm Wakatsuki tỏ ý không tin. Đối phương như đọc được suy nghĩ của cô giơ tay tỏ ý “Không tin có thể soát người”. Gạt đi suy nghĩ muốn bóp chết cô ta, ba giây ngẫm lại, cô kiềm nén xúc động bỏ tay Wakatsuki ra.

            "Tạm biệt."

            "Chẳng lẽ cô muốn đi bộ từ nơi này về nhả?"

            Sakurai căn bản không muốn để ý cô ta, rời khỏi công viên. Wakatsuki đuổi theo từ phía sau, ngăn người trước mặt cô.

            "Tuy rằng tôi không có tiền, nhưng tôi cưỡi moto tới." Cô chỉ chỉ  cửa nhà vệ sinh, quả nhiên nằm đấy có một chiếc xe máy màu đen.

            Sakurai coi như không nhìn thấy, "Tôi lớn như vậy, cũng chưa từng ngồi cái xe này."

            "Ngồi, hay tự đi bộ, tùy cô chọn." Wakatsuki dám chắc đại tiểu thư này nuôi lớn không đến nỗi không biết suy nghĩ, không tin cô gái kia dám đi bộ từ đây về.

            Quả nhiên Sakurai rất thức thời leo sát lên xe.

            Về nhà đã là xấp xỉ 1 giờ, thực ra Sakurai biết đối phương đang bị thương chở nàng cũng không dễ dàng. Tới nơi Wakatsuki đem xe máy dựng ở cổng lớn, may mắn cha mẹ Sakurai vẫn chưa về.

            "Cám ơn cậu." Xuất phát từ giáo dục lễ phép, Sakurai khẽ đối với Wakatsuki cúi đầu “ Tôi vào đây, tạm biệt” . Đi được vài bước phát hiện Wakatsuki vẫn còn đứng đó “Thực ra lúc nãy cậu không cần uy hiếp tôi, tôi căn bàn sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài. Chúng ta tốt nhất cũng không gặp lại nữa.”

Wakatsuki đội mũ bảo hiểm một lần nữa

“Chuyện này do tôi quyết định ! Tái kiến, rối gỗ tiểu thư”

Tiếng gầm xe máy cùng khu biệt thự xa hoa có vẻ không hề tương hợp, dưới ánh trăng, cô gái kia để lại cho Sakurai một bóng lưng thập phần lãnh mạc. Sakurai thở ra một hơi thật dài, từ khoảnh khắc leo lên chiếc xe đó, cô liền cảm giác rằng mình điên rồi. 17 năm nhân sinh luôn bình an thuận lợi, nhưng những chuyện xảy ra trong một buổi tối hôm nay, sau này bao lần nhớ lại đều như chìm đắm trong cảnh tượng vô thực.
           
            Cô gặp một cô gái, giống như loài sói lãnh huyết vô tình, không chịu phục tùng bất kỳ ai, vô cùng nguy hiểm nhưng lại tản ra chút gì đó cuốn hút.

            Để an toàn...phương pháp tốt nhất có lẽ chính là, tuyệt đối không tới gần cô ta nữa.

////

 Thực ra cô cực kỳ bài xích việc chuyển đến Oume học.

            Quá nghiêm túc, vô cùng nhàm chán, bị trói buộc trong một trường tư thục nữ sinh khiến Wakatsuki vô cùng bất mãn.

            Nhưng từ sau khi gặp được Sakurai reika, cô bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ này. Cô cảm thấy có một người để có thể bắt nạt cuộc sống sẽ có rát nhiều thú vị.

Như lúc này đây khi các nàng trong lớp rút thăm chia tổ thực nghiệm, có rất nhiều nữ sinh muốn cùng nhóm với Wakatsuki, hi vọng có thể đổi nhóm hợp tác với cô, nhưng mà Wakatsuki vẫn chú tâm tìm được người đang cố ý lẩn ở xa nhất Sakurai Reika.

            "Xin lỗi Wakatsuki -san, tôi đã cùng nhóm với Ikoma rồi" Sakurai gắt gao nắm lấy tay Ikoma .

            "Ikoma-san, bạn cùng nhóm của tôi là Nishino san, chúng ta đổi nhé."

            Ikoma lập tức bỏ rơi cô. Quả nhiên yêu rồi ai cũng trọng sắc khi bạn, không phân biệt giới tính lẫn tuổi tác.

            Môn khoa học thầy giáo rất nghiêm khắc, Sakurai không còn dư thời gian đi tìm cộng sự mới, vô cùng chán ghét bất đắc dĩ nhận lời cùng nhóm với tên oan gia kia

            "Tôi đã bảo là chúng ta coi như không quen biết cơ mà?"

            "Tôi cũng đã nói là chuyện này do tôi quyết đinh."

            "Wakatsuki cậu làm ơn đừng có âm hồn bất tán!"

            "Sakurai Reika, bây giờ đang trong giờ học, cậu muốn bị thầy giáo đuổi ra ngoài sao?"

            "Cậu muốn chọc tôi điên phải không?"

            "Tất nhiên. Bởi vì chỉ có lúc cô đang tức giận cả người mới thấy sinh động."

Cả học kỳ đó Wakatsuki và Sakurai đều cứ tình tiết như vậy tiếp diễn.

            Đồng thời, Wakatsuki cũng trở thành một nhân vật truyển kỳ trong Oume.

            Cô lãnh mạc, không thân thiết bất kỳ ai, còn thường xuyên bỏ học. Trong trường đốn rằng nhà cô đã cũng rất nhiều tiền cho trường mới có thể được nhân viên trong trường khoan dung đến như thế này. Cũng có người nói thân thể Wakatsuki không tốt, cứ chừng năm ngày lại phải đi bệnh viện. Rõ ràng thái độ đạo đức vô cùng thấp, nhân khí lại ngày một tăng cao. Thành tích tuy không nổi trội nhưng so ra cũng chẳng kém ai. Đương nhiên điểm ấy cũng nhờ công Sakurai bất đắc dĩ phải giúp cô phụ đạo sau giờ học.

            Ấy là bởi vì Wakatsuki phu nhân đến tìm Sakurai phu nhân, đưa ra lời nhờ vả như thế. Công ty của chồng họ là đối tác quan trọng nên Sakurai phu nhân không có cách nào cự tuyệt. Nhưng vấn đề là đôi khi Wakatsuki sẽ trốn luôn buổi phụ đạo chạy đi chơi.

            Sakurai sau giờ học có ôn luyện ở trường, không biết rằng người kia sẽ lấy mình làm cái cớ trốn ra ngoài.

            Rõ ràng thực căm ghét đủ loại hành vi của cậu ta, cũng lại bởi vì sự mấy cái hành vi hư hỏng của cậu ta mà khoảng cách cả hai ngày một gần.

            "Reika đang thích Wakatsuki à ?" bên nhau cái kiểu gì mà lại có thể khiến Shiraishi hiểu nhầm như thế này.

            "Chị nói đùa tuyệt đối không vui đâu.."

            "Ở bên Wakatsuki Reika rất khác với bình thường nhé . Cảm giác em thoải mái hơn rất nhiều. Wakatsuki cũng vậy, đối với ai cũng làm bộ ngàn dặm xa cách, nhưng mà nếu có Reika ở đó thì dường như mới có thể ở gần” – Shiraishi là tiền bối, cũng là bạn thân của Sakurai, tuy cô không thường can dự vào chuyện người khác nhưng Shiraishi luôn đặc biệt quan tâm đến cô em này. Cô biết Sakurai như vậy đều bởi có ba mẹ tinh anh giáo dục, việc gì cũng phải làm tốt nhất, thật không hề dễ dàng. Shiraishi từng nói đùa với Nanamin, rằng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ, học tập vui vẻ sống cuộc sống vui vẻ, không cần quan tâm người khác nói gì sẽ tốt hơn. Đương nhiên quan trọng nhất phải là Nanamin luôn luôn yêu nàng.

            Đối với điều Maiyan vừa nói, Sakurai hoàn toàn không thể tiếp nhận  "Em ở cạnh cậu ta rất mệt mỏi, lúc nào cũng nổi cáu, thoải mái ở chỗ nào chứ !"

            "Biết không, khi em ở trước mọi người, em lúc nào hoàn mĩ lại xinh đẹp như búp bê ấy, Reika, đôi khi con người mà không có bất cứ tật xấu nào mới là người sống mệt mỏi nhất đó”

            Đó là lần đầu tiên Sakurai tỉnh táo cẩn thận ngẫm lại mối quan hệ của cô và Wakatsuki.

            Cô ta có thể xem như phản thân của cô, tuy rằng ngoài mặt luôn là Wakatsuki tiếp cận cô, nhưng nếu bản thân cô thực sự có tâm lý bài xích một người nào đó thì bất luận có làm cách nào cậu ta cũng không thể can dự thế giới của cô được.

            Vấn đề chính là Sakurai đã không làm như vậy.

            Có lẽ ở buổi tối gặp được Wakatsuki, cô đã bắt đầu tiến vào cấm kỵ cạm bẫy. Wakatsuki đối với cô tựa như một tấm gương phản chiếu, đối lập hoàn toàn, càng bài xích, lại ngày một gần hơn.

/////


Hai người lần đầu tiên cãi nhau chính là lúc gần kết thúc học kỳ, Wakatsuki phu nhân gọi điện thoại đến tìm con gái, Sakurai mới biết được tên kia lại lấy mình làm cái cớ trốn ra ngoài chơi.

            Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, Wakatsuki lại không chút nào thay đổi.

            Lúc này Sakurai ở khu vui chơi trong hẻm sau trường tìm được Wakatsuki – trước khi gặp người này, cô chưa từng đến những cái chốn như thế này, vậy mà bây giờ cô thậm chí còn thông thuộc địa bàn đó hơn một cơ số người khác.

            Sakurai phát hiện tên kia lại cùng người ta đánh nhau, mặc du không quá nặng nhưng khi nhìn đến Wakatsuki cả người đều là thương tổn thì rút cục cũng không nhịn được mà toàn bộ cảm xúc dồn nén đều bạo phát ra ngoài.

            Quẳng đi hộp thuốc, cả hai cãi nhau to.

            Sakurai cầm bình thuốc lẫn băng gạc ném về phía Wakatsuki, cảm giác 17 năm nay cô chưa từng thô lỗ như vậy, thậm chí ở giữa đường phố đông người qua lại.

            Sau khi về đến nhà Sakurai một hồi khóc lớn, mẹ của cô mơ hồ cảm thấy được Wakatsuki đại tiểu thư có vấn đề, sợ con mình bị nhiễm hư, liền bảo con gái không cần phải đến gần với Wakatsuki nữa.

            Sau lần đó, suốt nhiều ngày cả hai đều giữ im lặng. Nhưng Sakurai còn nhớ rõ cô đã đáp ứng mẹ Wakatsuki giúp cậu ta học bổ túc một tuần 3 buổi chiều, vì thế cô quyết định sẽ giúp Wakatsuki học phụ đạo một lần cuối cùng.

            Cô nói với Wakatsuki, sau này không cần tới tìm cô nữa.

            "Cha mẹ tôi luôn muốn tôi đi Mỹ du học, ngay từ đầu đã tính đợi học xong cấp 3 rồi đi, nếu cậu cứ như vậy, không chừng kết thúc học kỳ này tôi sẽ đi luôn.”

            Sakurai nói ra điều này thực không dễ dàng, nhưng Wakatsuki lại như chẳng hề xem trọng “ Vì sao chuyện gì cậu cũng để người khác quyết định. Có đi Mỹ hay không là chuyện của cậu, chẳng phải vì trốn tránh tôi mới đi. Tôi sẽ không tìm cậu nữa, nhưng Sakurai Reika, tôi thật sự mong cậu có thể tự quyết định cuộc đời của chính mình, cậu định làm việc gì, có bao giờ hỏi qua chính mình có muốn làm như vật không ? Năm nào cậu cũng phải đoạt được giải thưởng cho học sinh xuất sắc nhất mà cậu không thấy mệt mỏi sao ?”

            Mỗi câu nói của Wakatsuki giống như một cây châm, một châm lại một châm đâm vào điểm yếu mà Sakurai luôn muốn trốn tránh không dám đối mặt. Rất nhiều chuyện giữ kín trong lòng không nói ra, làm bộ như không biết, chỉ im lặng nghe lời cha mẹ cùng trưởng bối cố gắng làm tốt. Được khen ngợi cũng không có gì vui vẻ, nhưng đến khi phạm phải sai lầm thì cô không biết làm thế nào kết thúc.

            "Chẳng lẽ cậu làm như thế. . . Đánh nhau trốn học, mê muội mất ý chí, đối ai cũng cảnh giác đề phòng. . . Cậu vui vẻ hơn tôi sao?  Cậu dựa vào đâu mà cho rằng buông thả bản thân như vậy là đúng chứ?"

            "Tôi trước kia cũng chẳng cảm thấy bao nhiêu vui bẻ ...” Wakasuki khẽ cắn môi, vốn dĩ không định nói tiếp, nhưng lúc này dường như lại muốn nói hết.

            "Kể cho cậu một chuyện cười nhé, Ngày xưa có một nhà từ thiện vô cùng giàu có yêu đương vụng trộm với nhân viên của ông ta, sinh ra một đứa bé. Sau này vợ hắn phát hiện được đem người đàn bà kia cùng đứa bé đuổi tới nơi khác. Năm đứa bé ấy 4 tuổi thì mẹ nó qua đời, đến khi 7 tuổi thì vợ chồng kia tìm được nó, nhận nuôi nó, mà thực tế chính là bọn họ cần phải có đứa bé cùng huyết thống này trường kỳ cung cấp máu cho con mình trị liệu.

            Đứa bé ấy vẫn cho rằng đối với cặp vợ chồng đã nhận nuôi mình, hẳn là nên toàn tâm báo đáp, cho dù bọn họ có đưa nó nhốt ở nông thôn, cũng là cha mẹ nuôi đã cưu mang nó. Cứ như vậy 10 năm trôi qua, gần đây đứa bé ấy mới biết được sự thực. Nó muốn chạy trốn, bọn họ lại đem nó về Tokyo, đối với nó mềm cứng nhường nhịn, chẳng qua là hy vọng có thể cảm động nó, khiến nó cam tâm tình nguyện trở thành kho máu cả đời cho con của họ.”
           
            Ngoài cửa sổ đã đúng bốn giờ chiều, thời gian ánh mặt trời rực rỡ nhất. Trên sân thể dục còn có truyền đến thanh âm vui cười của các học viên.

            Chỉ riêng Sakurai nhìn thấy Wkatsuki đứng bên cửa sổ lành lạnh cười, lại giống như cả người rơi vào u lãnh băng cốc, lạnh từ đầu tới chân.

            "Cậu nhất định cảm thấy được đứa bé ấy thực đáng thương đúng không ? Ngay từ đầu tôi cũng hiểu được cậu ta đáng thương thế nào, sinh mạng của cậu ta trong cuộc đời này có ý nghĩa gì đây, mỗi ngày nhẫn nhịn chịu đựng, trái tim đập vì cái gì, máu tươi có chảy cũng chỉ vì mạng sống của người khác ....

            Cho đến một ngày cậu ta gặp một cô gái. Người kia thành tích xuất sắc, gia đình giàu có, bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người đều thích cô ấy...Một cô gái muốn gì được đó, cô ấy tựa như mặt trời, thực sự chói mắt, khiến cho người ta đố kỵ lại chán ghét. Nhưng mặt trời cũng có điểm âm u, nàng cái gì cũng có , lại khiến cho chính mình như một con búp bê gỗ. Vậy mà nàng còn bắt chước chúa trời, ôm suy nghĩ muốn đi cứu chuộc kẻ khác, cậu nói có phải đáng buồn cười không ? Đứa bé kia ôm tâm tình như vậy muốn tiếp cận cô gái ấy, luôn phá phách nàng để tìm để làm tâm tư mình bình ổn lại...”

            Wakatsuki nhìn lên Reika đứng ở phía trước , người hiện tại không cho bất cứ phản ứng gì, điều đó khiến lòng cô đau nhói.

            "Thế rồi dần dần, người ấy thật sự trở thành ánh mặt trời duy nhất trong nhân sinh lạnh như băng của cậu ta...cậu ta trước kia phá phách hư hỏng, chỉ vì muốn phát tiết trong lòng thống khổ, nhưng sau này không chỉ là phát tiết thống khổ nữa, bởi vì người ấy sẽ quan tâm cậu ta, dịu dàng chăm sóc cậu ta, ngoài miệng mắng cậu ta nhưng lại kiên nhẫn làm bạn bên cậu ta mỗi ngày...Thậm chí còn vì cậu ta mà nói dối, làm những điều trước kia chưa từng làm ...Nếu đứa bé đáng thương kia cả đời chỉ có thể được yêu một người, cậu ta muốn đó chính là người ấy ...ánh mặt trời duy nhất...”

            "Xin đừng nói thêm gì nữa."

            Sakurai bịt lấy tai mình, nhắm chặt hai mắt, từng giọt nước mắt lớn thi nhau rơi xuống đất.

            Đây là lần thứ hai Wakatsuki Yumi chứng kiến Sakurai Reika khóc.

            Lần trước chính là bởi trong kì thi Wakatsuki giành được 3 điểm A, Sakurai vui đến chảy nước mắt. Khi đó Wakatsuki cảm thấy con người này thật khờ, lại chỉ vì 3 chữ A vô nghĩa mà rơi nước mắt. Nhưng dù cô có mắng cô ấy là lúc khóc trông thật xấu, trong lòng lại cảm thấy Sakurai Reika là người đối tốt với mình nhất trong thế giới này.
           
            "Yumi. . . Chúng ta phải làm sao bây giờ ? Tớ rất muốn giúp cậu, nhưng tớ lại sợ được cậu thay đổi đã là thói quen ...tớ thật sự rất sợ....” Sakurai không thể nói tiếp nhưng Wakatsuki đã hoàn toàn minh bạch suy nghĩ của đối phương. Cô bỗng nở nụ cười, tiền lên phía trước nhẹ nhàng ôm Reika vào lòng. Cô đã muốn ôm người ấy từ rất lâu, chỉ là bởi có rất nhiều điều khó nói không thể vượt qua.

            Bởi vì thật quan tâm đối phương, cho nên mới sợ hãi.

            “ Reika đừng sợ, tớ sẽ rời xa cậu, sẽ không quấy rầy nhân sinh của cậu, không để cậu phải khó xử...Nhưng cậu nghe lời tớ, dù tiếp tục cuộc sống này như thế nào cũng nhất định phải làm cho mình vui vẻ một chút, đi làm những việc mà chính mình muốn làm, không cần sống vì người khác quá nhiều.”

            Sakurai chưa từng cảm thấy Wakatsuki lại có thể dịu dàng ôn nhu như vậy, cô tưởng như mình có thể hòa tan vào sự ấm áp ấy.

            Cô tựa đầu mình chôn trong lòng Wakatsuki, khóc không thành tiếng.

            Chỉ vì cô quá nhỏ bé bất lực, đối mặt với nỗi đau khổ của người ấy, cái gì cũng không làm được.

            “Còn nữa, lúc nổi cáu tức giận chẳng hạn, không nên giấu ở trong lòng. Nếu thực sự không thể nổi giận trước mặt người khác thì đi tìm Shiraishi san cũng được ...Tớ cảm thấy cô ấy cũng giống tớ, sẽ bao dung cho Reika tất cả.”

            Nghe đối phương nói, Sakurai có chút bình tĩnh lại “Nếu như làm phiền Mai, hội trưởng đại nhân sẽ xếp tớ vào dánh sách thành viên cấm tới gần...”

            Nghĩ tới Hashimoto tiền bối bề ngoài vô cùng chính trực, Wakatsuki cười khổ.

            Lúc này xe của nhà Reika đã tới cổng trường, cô nói với Wakatsuki ngày mai gặp lại, lúc đó sẽ cùng nhau nghĩ cách...Muốn tiếp tục cùng nhau là bạn học vượt qua học kỳ cuối cùng. Wakatsuki gật gật đầu, nhìn Sakurai sửa sang túi xách đi ra khỏi phòng học.

            Cô bỗng nhiên gọi cô ấy lại

            “Reika...cho dù chỉ là lần cuối đối với cậu hư hỏng...tớ...có thể hôn cậu cậu một lần không ?” Chứng kiến đối phương lộ ra kinh ngạc biểu tình, Wakatsuki vội vàng giải thích “Cái đó...ý tớ là giống như người nước ngoài ấy...đôi khi bạn bè gặp mặt cũng hôn một chút chẳng hạn...” Từ trước đến nay luôn băng lãnh vô tình, Wakatsuki một khắc này lại có thể đỏ mặt.

            Sakurai khẽ cười, cô bước đến phía trước Wakatsuki vòng hai tay ôm lấy cổ cô ấy, không để đối phương kịp kinh ngạc cô đã hôn lên cánh môi người kia. Reika từng nghĩ rằng, nếu như mình thích một người, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cách biệt cô cũng nhất định sẽ thẳng thắn thừa nhận tâm tình của mình, khiến cho người kia có thể cảm nhận được tình cảm của mình tồn tại.

            Nhưng rồi cũng cần thừa nhận sự thực, tình yêu không được chấp nhận sẽ vô cùng khó khăn, mà cái họ có thể cho nhau giờ phút này, cũng chỉ là một lần hôn môi mà thôi...

            Nụ hôn đầu tiên, cũng là cuối cùng.

/////


Nửa đêm hôm ấy Wakatsuki chết, ngày hôm sau khi phát hiện, máu tươi đã nhuộm đầy cả bồn tắm lớn.

            Cho đến khi Reika như phát điên chạy đến nhà cô, đã chỉ còn có thể nhìn thấy thân thể lạnh như băng của người ấy nằm trên băng ca.

            Không có di ngôn, không có di thư, không có bất cứ trang giấy nào.

            Rất lãnh khốc cáo biệt thế giới, lãnh khốc y như lúc cô còn sống.

            Sakurai nghĩ rằng có lẽ ngày hôm trước Wakatsuki đã nói nhiều lắm, nhất định cảm thấy mệt chết đi, mới chọn ở đêm dài yên tĩnh cô độc rời đi. Đây là điều khiến cô giận Wakatsuki suốt cuộc đời, người vốn khóc, cũng không khóc được cứ vậy ra đi. Nhưng sâu trong lòng, cô lại thầm lý giải vì sao Wakatsuki lại có lựa chọn vô trách nhiệm như vậy...

            Tự tay cô ấy giết chết bản thân – sinh mệnh mà cô ấy căm ghét nhất có lẽ cũng là một loại cứu rỗi.

            Sakurai từng nói, Wakatsuki giống như một loài sói đêm. Cô bỗng nhiên ước rằng giá như cô đối với cô ấy không phải mặt trời mà là ánh trăng, ánh sáng lẫn độ ấm đều thực dịu dàng, phải chăng hai người họ sẽ có một kết thúc khác đi...

            Nhưng nhân sinh chẳng cho ai chọn lựa một lần nữa.

Wakatsuki phu nhân phát hiện trong nhà kho có một chiếc xe máy, họ đều bất ngờ với chiếc xe này. Sakurai cầu bọn họ đem chiếc xe ấy tặng cho mình. Thời gian ấy tâm trạng của cô rất xuống dốc, Shiraishi tìm gặp mẹ Reika, xin bọn họ đồng ý để Reika nghỉ ngơi một thời gian. Có lẽ bị cái chết của Wakatsuki cùng với tình trạng hiện tại của con gái hù sợ, Sakurai phu nhân phá lệ đồng ý cho con gái mình về quê dưỡng tâm .

            Một năm ấy bởi vì không tham gia kỳ thi cuối kì, lần đầu tiên Sakurai không đoạn được giải thương học sinh xuất sắc nhất của Oume

            Khi Maiyan gọi điện cho cô, lúc ấy Nanamin đã được Đại học mỹ thuật tuyển thẳng, mà Shiraishi cũng đã ký được hợp đồng với tạp chí danh tiếng. Hai người vẫn như cũ ân ái bên nhau khiến Reika phát ghen.

            Shiraishi hỏi cô có cảm thấy tiếc không khi bấy lâu nay đều đoạt được giải thưởng. Nhưng mà hiện Reika đã lấy được bằng lái xe máy, trong lòng cũng tràn đày vui vẻ.

            “Chờ em trở lại Tokyo, em sẽ dùng xe máy chở chị đi chơi nhé ?”

            “Nguy hiểm như thế nhất định Nanamin sẽ không đồng ý đâu !”

            “Hội trưởng đại nhân nhà chị bá đạo quá vậy 1”

            “Nha ~ không đâu. Chị nghĩ neus nói, nhất định Nanamin sẽ đi thi lấy bằng sau đó đích thân chở chị đi “

            Tiềng cười ngọt ngào của Maiyan thông qua điện thoại truyền đến, Sakurai đột nhiên rất muốn khóc. Không phải vì ghen tị , mà vì cảm động khi thấy hai người kia có thể hạnh phúc bên nhau.

            Thế giới này vốn là như thế, một nhóm người tìm được hạnh phúc, một nhóm khác hạnh phúc lại là thứ không thể chạm tới.

Hai đầu điện thoại rơi vào trầm mặc. Giọng nói của Maiyan dịu dàng ma tràn ngập quan tâm truyền đến “ Reika, em nhất định sẽ sống tiếp phải không...Dũng cảm, kiên cường, vui vẻ sống tiếp...”

            Sakurai trả lời rất chắc chắn nhường Maiyan an tâm cúp điện thoại. Khi đó cô đã nghĩ, có lẽ bởi Wakatsuki đã luôn hi vọng được sống một cuộc sống khác đi, khi sinh mệnh của cô ấy chấm dứt thì nguyện ước ấy đã truyền lại cho một người khác.

            Đem ký ức đau khổ dần quên, khỏe mạnh khái hoạt vui vẻ sống tiếp.

            Maiyan thầm chờ mong, Sakurai Reika sẽ như vậy trở lại Tokyo.


Một ngày nào đó em sẽ hiểu

Trong đêm tối, nếu thật kỹ lắng nghe

Và kiếm tìm trong những cơn gió

Em sẽ tìm thấy những tiếng hú

Đã trở thành tiếng huýt gió

Tiếng huýt gió của sói đêm

Ngân lên một giai điệu nhẹ nhàng

Chỉ bằng một nụ cười của ai đó

... đã khiến cả thế giới trong tôi đổi thay

Tiếng huýt gió của sói đêm

Là giai điệu

Của

Tình yêu

...

End.






Vậy là đã xong cái fic tốn cả lít nước mắt ( xạo đấy) nhưng mà thật sự lần nào đọc nó mình cũng khóc, mà phải cái fic mình thích không thể đọc nhanh, mỗi lần đọc mất cả tiếng đồng hồ, thế là khóc cả tiếng đồng hồ.

Nếu ở một thế giới khác, Wakatsuki Yumi sẽ được yêu Sakurai reika chứ, sẽ không cô độc như vậy mà rời đi thế giới này, cô độc đến đau lòng thương tâm, nếu bạn là ship Wakarei hẳn sẽ hiểu cảm giác này bởi Wakatsuki của chúng ta ở ngoài đời thực cũng có nhức góc khuất cô đơn u lãnh như thế. Là trong fic hay ngoài đời, dường như Sakurai cũng là mặt trời duy nhất của người ấy. Có phải đau lòng không khi Reika xuất hiện sưởi ấm trái tim của Wakatsuki, nhưng rồi nếu có một ngày, khi mặt trời không ở bên Wakatsuki nữa, đó sẽ là vực sâu tuyệt vọng ...

Không mà nhỉ, chúng ta vẫn có Wakarei của chúng ta, họ đang ở một cuộc đời khác, đang là thành viên Nogizaka46 , tuy đôi lúc giận nhau một tí, nhưng vẫn là yêu thương không rời xa được...

(*) Oume : nguyên bản là trường Thanh Mai , cái tên sến cẩm nên nhờ gg dịch đặt giùm cái tên tiếng Nhật là Oume.

-          Ếch luộc trong nồi : nếu ta đun nước sôi rồi thả ếch vào, nó sẽ nhảy ra khỏi nồi và vẫn sống, nhưng nếu cho nó ngồi trong nước lạnh rồi đun từ từ thì nó sẽ nằm ngoan ngoãn trong đó mà chịu chết chín, đại loại thì Nanamin (ngu)giống con ếch này làm Maiyan mỏi cổ chờ :’(

-          Tiêu đề fic là tên bài hát – phải chạy đi hỏi Moon để đặt cho sát nghĩa, nhưng cái bệnh dịch fic là phải đặt tên lãng mạn nhất có thể , nên tên fic là mình đã cố lắm rồi :’(

-          Lyric cũng là của bài hát ấy luôn, tác giả quăng hết đống tiếng nhật vào, tui ngồi chép sub từ han48 và (lại và ) có chút thay đổi cách sắp xếp cho ....thơ hóa lyric...gomen :’(

Hết lảm nhảm T^T.
           


1 nhận xét:

  1. Thật sự thì mình vẫn k hiểu nổi cái lí do Wakasama tự tử :/ Chắc tại mình ngu quá :3 Và khúc sau thì có vẻ bạn bắt đầu vội, nên miêu tả kể chuyện có qua loa với hơi nhanh quá, mà dù gì cũng tks au :')

    Trả lờiXóa