Sống sót - Season 1
Chap 1 . Ikuta Erika
Những cô gái lao vút vào rừng theo những dấu mũi tên, cây cỏ
vùng nhiệt đới xòa phủ chắn ngang lối đi. Hương vị của của sự hoang dã xộc thẳng
vào mũi từ những thân cỏ đứt gãy, túa nước. Cảm xúc mạnh mẽ này ập tới các giác
quan, đặc biệt với một cô – một người đã sống 20 năm trong căn biệt thự kiểu
cách với thú vui duy nhất là âm nhạc.
Một cô gái chạy vụt qua cô, nhanh đến không tưởng, cô nhận
ra đó là tiểu thuyết gia nhờ mái tóc đen dài thẳng đặc trưng của cô ấy, đối thủ
nặng ký đã xuất hiện, nhìn cách cô ấy vượt
lên, rõ ràng không phải là một người thích hợp tác .
- Cẩn thận đấy !
Một tiếng thét đột ngột cất lên và cô như được một ai đó đẩy
qua một bên. Đau đớn bò dậy từ mặt đất, cô may mắn nhận ra mình đã vừa thoát khỏi
một hố sụt, cô bạn lúc vừa đẩy cô, với mái tóc ngắn gọn gàng cũng đứng dậy, cô
bạn này cho người đối diện cảm giác tin tưởng ngay lập tức, vì nụ cười của cậu ấy
– hoặc đơn giản, cậu ấy vừa cứu cô một vố
- Xin chào ! Tớ là Ikoma Rina ! – Chúng ta hợp tác
nhé !
Hai cô gái bắt tay nhau đầy tin cậy rồi lại tiếp tục tiến về
phía trước. Hai thứ cần thiết nhất cho cuộc sống hoang dã là dao và lửa, sẽ là
một lợi thế lớn khi có được chúng, tuy vậy sau cú ngã vừa rồi cả hai đã tụt lại
một đoạn so với top đầu, mục tiêu bây giờ là trụ lại top 5.
Từ bãi biển có thể nhìn thấy thác nước rất rõ ràng nhưng khi
đi trong rừng thì mọi thứ không đơn giản như thế, nếu không có các mũi tên
Ikuta thực sự không biết mình có đi lạc đường hay không, tuy vậy phạm vi nơi
đây vẫn rất rộng, các thành viên bị nới rộng khoảng cách rất nhanh ,ngoài Ikoma
và những camera man của riêng họ, cô gần như không thể nhìn thấy ai phía trước
và phía sau nữa, nếu như lúc đó tiểu thuyết gia chạy trước và khi Ikuta và
Ikoma ngã một vài ai đó đã tiếp tục vượt qua thì có lẽ lúc này họ đang ở top 3 hoặc
4.
- Nếu một trong 2 bị văng ra khỏi top 5, chúng ta sẽ ở chung
lều nhé ! – Ikoma ngoái lại phía cô khi cùng chạy.
- Ok tomboy ! ít nhất một người hãy giành được lều nhé–
cô đáp lại cô thợ làm gốm, ấn tượng về Ikoma lúc này là suy nghĩ tươi sáng và
tính cách cực ổn, chắc chắn cậu ta sẽ rất được khán giả yêu thích, cô nhủ thầm.
Tiếng ầm ầm của thác nước đã vọng bên tai, họ đã đến đích, cô
có thể nhận thấy đã có 3 thành viên ở đấy, quả đúng như dự đoán, Ikoma đến thứ
4 và cô đến thứ 5, có điều qua các staff họ biết được một điều bất ngờ.
Người đầu tiên đến đây không phải tiểu thuyết gia mà là ngư
dân, cậu ta không đi đường bộ theo các mũi tên mà đã bơi ngược theo dòng suối,
rõ ràng ngoài cậu ta ra không ai dám chọn lựa chọn ấy mà thành công nổi cả, ngư
dân ngồi bên thác nước, người ướt sũng và cầm trong tay chiến lợi phẩm của cậu ấy
– một con dao đen lưỡi dài cỡ 40 cm.
Tiểu thuyết gia đến thứ 2, cậu ta có một chiếc rìu, nặng và
có vẻ chắc tay. Chiếc rìu nằm trước chân cậu ta bên tảng đá, vô cùng tĩnh lặng,
hình ảnh mấy bộ phim kinh dị quay về trong phút chốc khiến cô rùng mình, tiểu
thuyết gia hợp với mấy thứ u ám quái lạ.
Nhà thiết kế đứng thứ 3, người đã vượt qua cô và Ikoma vì sự
cố, sở hữu của cậu ta là một chiếc bật lửa. Ngoại trừ tiểu thuyết gia, nhà thiết
kế và ngư dân đều vỗ tay khi Ikoma và Ikuta cán đích.
Cô và Ikoma cùng phân vân bên những món đồ còn lại, cuối
cùng Ikoma chọn một cuộn dây thừng và cô lấy một cái xẻng, nó sẽ hữu ích nếu cô
có thể sử dụng nó đúng cách, ngoài ra, như hiệp ước vô hình, cô và Ikoma có thể
đổi dụng cụ cho nhau bất cứ khi nào cần.
Nghỉ ngơi sau khi chạy đường rừng hơn 2 tiếng đồng hồ, những
cô gái ngồi làm quen với nhau, ngư dân – Kitano là một người hài hước và nhắng
nhít nhiều hơn cô tưởng, còn nhà thiết kế - Marika là một cô gái tương đối trưởng
thành và thông minh. Camera luôn theo sát câu chuyện của họ và dường như không
bỏ lỡ bất cứ thú vị nào, cô dường như đã quen với sự hiện hữu của dàn nhân viên
kỹ thuật và đồng thời quen với việc coi như họ không hiện hữu.Theo luật chơi,
những cô gái sẽ không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ cameraman cả.
Chừng 20 phút sau, cô nàng nhân viên phục vụ đến đích và
theo sau cậu ấy là người mẫu. Cô vẫn thường thấy Saito Asuka ở trên tạp chí
nhưng không quan tâm nhiều đến thời trang lắm, Kitano và Ikoma thì có vẻ đặc biệt
hứng thú với Asuka, thử thách đầu tiên gần như là một cuộc đua thể lực để xác định
vị trí mỗi người, phải thêm 30 phút nữa
sinh viên đại học mới xuất hiện và idol là người đến cuối cùng, sau 5 tiếng
đồng hồ.
Hoshino Minami, gần như tất cả những cô gái đều biết cậu ấy,
có lẽ bởi Making Idol năm thứ 3 cậu ta tham gia đã gây được nhiều tiếng
vang - idol phản diện. Hoshino lúc ấy mới
16 tuổi và dành quán quân, cô không thể nào hiểu tại sao cậu ta lại có thế tham
gia chương trình sống sót này – quá đối lập với hình tượng idol ngạo kiều của cậu
ấy.
Nhưng độ nổi tiếng không phủ nhận được hiện thực bây giờ cậu
ta là người đến cuối cùng. Vật dụng còn lại của Hoshino chỉ là một chiếc khăn
lông, cậu ta dùng nó để tự lau mồ hôi trên trán. Khí chất đặc biệt của người nổi
tiếng tản ra trên người Hoshino khiến những cô gái đều bị khớp, không ai dám bắt
chuyện với cậu ta cả, cái sự lẻ loi này của Hoshino không giống tiểu thuyết
gia. Hori thuộc kiểu tự lo được cho mình, còn Hoshino - Đây không phải chương
trình cho những cô nàng dễ thương với kẹp nơ hồng – cô nghĩ cậu ta nguy rồi.
Chúng tôi mang theo những vật dụng mình có được trở lại bãi
biển để nhận lều, lần này tất cả đi cùng nhau chứ không còn chạy đua nữa. Tôi
nói chuyện nhiều hơn với Himetan – nàng sinh viên và Sayunyan- hộ lý, Himetan
và tôi có nhiều điểm chung một cách bất ngờ và điều đó dường như làm quãng đường
ngắn bớt đi một chút. Tiểu thuyết gia lẳng lặng đi khóa đuôi, gần kề cậu ta là
idol gần như đã kiệt sức, mới chỉ là ngày đầu tiên, thể lực của Hoshino rõ ràng
lót đáy, tuy vậy chúng tôi cũng không khả quan hơn, tất cả đều chưa được ăn gì
và có lẽ ngày hôm nay phải chấp nhận nhịn đói.
- Đợi chút, Ikuchan nhìn kìa !
Himetan dùng dụng cụ của cậu ấy, một cái dầm tay nhỏ xíu bắt
đầu bới đất xung quanh gốc.
- Ikuchan ! Sayuri giúp tớ với, củ của nó có thể ăn được
đấy.
Tôi lập tức phụ giúp cậu ấy bằng cái xẻng của mình, quả thật
cây này có củ, vỏ nó cũng sần sùi và màu đen như những ụ dọc thân, đồng thời có
rất nhiều lông bám. Chúng tôi đào được một củ nặng chừng 3kg, Himetan dùng dầm
tay cắt thân dây thành nhiều đoạn có ụ đen rồi gieo xuống.
- Dù có lẽ tụi mình khôngcó cơ hội thu hoạch củ nữa nhưng tớ
vẫn trồng lại chúng, khi chúng ta lấy của rừng một cây, hãy trồng lại 2 cây.
Himetan mỉm cười nói với tôi, khoảnh khắc ấy tôi bỗng xao động bất thường ...
------
[Nhật Bản]
Trên màn hình là cảnh 10 cô gái quay quần bên nhau quanh đống
lửa và ăn củ từ nướng, bữa tối đầu tiên của họ đạm bạc và bình yên. Nishino ngồi
theo dõi màn hình, bên cạnh cô là Takayama.Hiện tại Nanamin và Maimai đang ở
Calapitus bởi họ là đạo diễn và biên kịch chính, Maiyan sẽ bay về Tokyo vào
ngày mai. Nishino là trưởng phòng mỹ thuật chịu luôn trách nhiệm dựng hình, khối
lượng công việc khổng lồ khiến Nishino quyết định cắm trại ở công ty 24/24 giờ
để cắt lọc hoàn thiện những gì Nanamin muốn xây dựng, Họ cần dựng mỗi tập 60
phút vào cuối tuần và những tin vắn 10 phút cập nhật mỗi ngày trên trang web của
chương trình. Takayama, tuy là trưởng phòng tài chính, nhưng với cương vị là
người yêu của Nishino đã quyết định dọn đồ đến phòng dựng cùng cô trong suốt thời
gian này.
- Ikuchan là cô bé cậu mời đến phải không ?- Nishino quay
sang hỏi Takayama khi cả hai đang cùng cuộn trong một chiếc chăn ấm. Khi
Calapitus đang là mùa hè với khí hậu nóng quanh năm của vùng nhiệt đới thì
Tokyo đang là mùa đông lạnh giá.
- Đúng vậy – Takayama nhìn vào màn hình thấy Ikuta đang cười
tít mắt với Himetan, mặt ngoen đầy nhọ than, vô cùng sảng khoái – Ikuta từ nhỏ
đã bộc lộ tài năng piano, lớn lên trở thành nghệ sĩ piano, gia đình nề nếp, đi
học chưa bao giờ bị điểm kém. Tớ quen gia đình em ấy, Ikuta nhé, luôn luôn hoàn
hảo, cái đáng tiếc, chính là một đứa trẻ thông minh như vậy, lại không thể sống
một cuộc đời đầy màu sắc. Chính vì thế tớ cũng đắn đo rồi mời em ấy tham gia
chương trình này, không ngờ đồng ý.
- Nha …thế mà chưa bao giờ nói cho người ta về Ikuta,
Kazumin thích Ikuchan hơn người ta chứ gì ;____;
- Hả …! Không có, không đâu nhé ! Thích Naachan nhất thôi…
Nishino cười khì, kéo khuôn mặt lông mày đã thành hình chữ
bát lại của Takayama và hôn lên trán.
Trên màn hình, những cô gái đã bắt đầu
phân chia lều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét