Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

[Oneshot] The silent hymn

Author : Ell
Ratting : PG-15
Couple : Minamiona
Note : Fic tặng Huối, chị đã luôn muốn viết tặng em một fic mà góc nhìn tình yêu từ Mì đến Dê, dù là trong fic hay ngoài đời, Mì thương Dê rất nhiều, đó là điều chắc chắn.


The silent hymn





Trong bữa tiệc tối sang trọng, tiếng nhạc violin réo rắt chúc mừng cho hạnh phúc của cặp đôi vừa đính ước, mọi người dường như chỉ tập trung vào hai cô gái là nhân vật chính của buổi tiệc mà không chú ý đến cánh cửa hội trường lặng lẽ hé mở. Cô gái trong chiếc váy trắng mỏng mảnh và đôi guốc đỏ nhẹ nhàng lẫn vào đám đông, kín đáo nhìn về cặp đôi vừa trao nhẫn, ánh mắt cô không cách nào giấu nổi sự mãnh liệt, khó đoán được cô đang suy nghĩ gì.

 - Outttch !

Một cô gái khi xoay qua bất cẩn đụng vào cô khiến chiếc váy trắng đang mặc dính một vệt hồng dài từ ly rượu, những cặp mắt xung quanh vô thức đổ dồn về phía hai người.

- Xin lỗi tôi vô ý quá !

Cô gái kia vội vàng đỡ cô dậy và tìm cách lau đi vết ướt trên váy cô, tuy vậy, khi cô ngước nhìn lên, người đó chợt giật mình.

- Cậu…Hoshino Minami ?

Trên sân khấu, cô gái tóc ngắn khẽ nhíu mày nhẹ khi thấy sự ồn ào nhỏ dưới bữa tiệc của mình, cô nắm tay cô dâu của mình trấn an, ánh mắt một chút tò mò nhìn  về phía dưới nơi có chút lộn xộn. Lúc đó, cô chỉ còn kịp nhìn thấy bóng Asuka đang kéo một cô gái rời khỏi buổi tiệc, Kitano người yêu của cậu ấy thì lúng túng chạy theo, nhìn về bóng lưng cô gái bị Asuka kéo đi, tim cô chợt như dừng một nhịp.

Đó là cô gái mà cả tuổi thanh xuân, không, có lẽ cả cuộc đời này Hori Miona không thể quên.

Tại sao cô ấy lại xuất hiện lúc này, trong lễ đính hôn của cô, tại sao cô ta không biến mất vĩnh viễn như cái cách cô ta làm sáu năm trước. Sự giận giữ trong cô dồn xuống ly rượu trong tay. Sự căng thẳng khiến người bên cạnh nhanh chóng nhận ra, cô gái nắm lấy tay cô hết sức dịu dàng.

- Có chuyện gì vậy Miona ?

Hori quay sang nhìn vợ tương lai của mình, sự mềm mại của người ấy khiến những giận giữ trong cô trùng lại, trong vài giây nhìn sâu vào ánh mắt Nishino Nanase, Hori Miona quyết định sẽ giấu mọi suy nghĩ trong lòng, cô mỉm cười và cũng nắm lại tay người ấy.

- Không sao đâu, Naachan !

Cô chỉ không hiểu vì sao hốc mắt mình cay lạ thường.

*** 

- Chết tiệt ! cậu xuất hiện ở đây làm gì Hoshino Minami !

Asuka gắt lên ở hành lang khách sạn, ôm hai tay lấy đầu như muốn nhổ hàng chùm rễ những câu chửi thề từ trong đó ra, trong khi đó cô gái kia chỉ im lặng khoanh tay tựa vào một bên tường, gương mặt quay đi ngạo kiều vẫn cái kiểu bất cần y hệt như 6 năm trước.

- Tớ mới bay đến đây chiều nay, lần này về nước theo dự án liên kết với công ty cậu, tớ có giấy mời đến.

- Không ! Bọn tớ chắc chắn không mời cậu, làm thế nào cậu lại đến đây sau khi đi suốt 6 năm. Đến bao giờ cậu mới thôi tự làm những gì cậu thích mà không để tâm đến cảm giác của người khác nữa hả đại tiểu thư ? Hôm nay là lễ đính hôn của cậu ta đấy, cậu có thể để cậu ta sống yên ổn được không ?

Minami ngẩng đầu nhìn Asuka, cô có thể hiểu tất cả những phản ứng này của người bạn thân khi cô bỏ cậu ta biến mất 6 năm không để lại một lời, Minami muốn giải thích hoặc nói một câu gì đó làm nhẹ vấn đề căng thẳng giữa họ, nhưng sắp xếp mọi thứ để nói ra lời khó hơn cô tưởng, vì vậy cô hạ giọng.

- Được rồi, tớ không được mời, nhưng tớ không có ý định phá hoại hạnh phúc của ai cả, tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy, được chưa.

Asuka lắc đầu thở dài

- Không Minami cậu sẽ. Vì cậu là Hoshino Minami, nhất định cậu sẽ chiếm lấy cái cậu muốn, sẽ làm những thứ cậu muốn và làm đảo lộn mọi thứ như cậu đã từng. 6 năm qua rồi, chúng ta đã lớn cả rồi, tốt nhất là cậu hãy tránh xa cậu ta ra và đừng gây đau khổ cho người khác nữa.
Asuka lớn tiếng vì sự giận giữ tích tụ suốt 6 năm dường như đột ngột bùng phát, tuy vậy cô cũng không ngờ rằng sau những lời của mình, Minami chỉ cúi xuống im lặng, một giọt nước mắt trộm rơi xuống chân.

- Xin lỗi tớ không thể…

- Cậu …

Asuka chỉ ngón tay vào Minami, giận đến không nói ra lời, cô biết sẽ chẳng cách nào thay đổi được những việc điên rồ mà người trước mặt cô muốn làm, cô  chán nản đá bay chậu hoa nhỏ gần đó, vừa lúc đó Kitano chạy tới, bối rối ngơ ngác nhìn cả hai.

xxx

Sau lễ đính hôn, mọi việc quay trở lại guồng quay thường lệ, đối với Hori Miona dường như cũng không có nhiều thay đổi, cô và Nanase sẽ kết hôn sau một tháng nữa khi cả  hai hoàn thành các công việc còn tồn đọng, trong khi Nanase sang Pháp theo đoàn nghiên cứu sinh, Hori sẽ hoàn tất công việc của mình ở đây bởi cô là trưởng nhóm dự án cũng như người đại diện chi nhánh một tập đoàn đa quốc gia ở Nhật Bản. Mọi thứ đều không có gì thay đổi kể cả khi cô biết rằng Hoshino Minami đã trở lại. Cô gái kia cơ bản không có một ý nghĩa nào đối với cuộc sống của cô lúc này.

Hori đặt bản đề cương xuống bàn, trước mặt cô cô gái trong bộ vest công sở cầm đề cương lên và bắt đầu cẩn thận lật mở nó. Sau từng ấy năm biến mất, cô gái kia xuất hiện trước mặt cô không một lời chào đúng nghĩa, cả hai đang trong cuộc họp của hai bên đối tác, chỉ đơn thuần là quan hệ làm ăn, thậm chí nếu gọi mối quan hệ của cả hai bây giờ là đồng nghiệp cũng chưa chắc đã đúng đắn.

--- 

9 năm trước, khi học trung học, Hori thường lên sân thượng đọc sách sau mỗi buổi chiều. Tại nơi này cô thường bắt gặp một cô bé nằm ngủ say sưa, cô bé ấy xinh đẹp đến nỗi Hori có thể ngồi ngẩn ngơ hàng giờ để  ngắm nhìn, và nếu cô bé ấy tỉnh dậy, cô sẽ giả vờ tiếp tục chúi mũi vào quyển sách. Qua bạn bè xung quanh, Hori biết rằng gia đình cô bé kia rất giàu có và một xuất thân bình thường như cô tuyệt đối không nên mơ tưởng nhiều. Hori cứ vậy chỉ biết trộm ngắm nhìn cô bé ấy, chưa bao giờ dám bắt chuyện.

- Cậu ! Nhìn tôi đúng không ?

Một lần, khi Hori mải mê ngắm nhìn người kia, cô bé đột ngột mở mắt và vạch trần cô, Hori bối rối chỉ biết lắp bắp lặp lại

- Tôi …tôi

Tuy cô vẫn lén nhìn theo cô gái ấy, nhưng cô đã nghĩ rằng đó là bí mật của riêng mình.

- Cậu chứ còn ai, ở đây còn ai đâu ! Cõng tôi xuống, tôi bị đau chân không đi được !

Ngày hôm ấy như một giấc mơ, Hori dường như không cảm thấy bất cứ mệt mỏi nào khi cõng cô bé ấy về đến tận cuối đường, sau hôm ấy, Minami tự ý cho rằng Hori Miona là của riêng mình, thích sai gì cũng được, khi thì lười biếng bắt cô cõng, khi thì bắt cô mua cơm trưa cho mang lên ăn, thậm chí có lần lớp đang trong giờ còn ngang nhiên xuất hiện kéo Hori ra khỏi lớp, còn mạnh miệng tuyên bố nếu bị kỷ luật cô sẽ chịu trách nhiệm. Cả hai từ lúc nào trở thành một cặp dính lấy nhau cả trường không ai không biết. Lại thêm Minami sẵ ngang ngược từ trước, cả trường  không ai dám động đến, kể cả các thầy cô giáo.

Minami lướt nhìn những trang giấy trên tay mình, khóe mắt âm thầm hướng về người đối diện. Hori biết Minami lén nhìn mình nhưng vẫn điềm đạm pha trà.

- Miona biết không, ngày ấy em vì muốn nói chuyện với Miona nên khi bị bong gân đã nhất định không tới bệnh viện, còn tự trèo lên sân thượng để có cớ bắt Miona cõng xuống.

Minami mỉm cười ngước nhìn người đối diện và nhận thấy Hori cau mày, hoàn toàn không hào hứng với câu cô vừa nói.

- Cô Hoshino, làm ơn hãy chỉ nói về công việc. Tôi không hiểu cô đang nói gì.

Hori đặt ấm trà xuống bàn, một tiếng động rất khẽ vang lên, không hiểu sao Minami cảm thấy âm thanh ấy dường như thay thế cho mọi sự phẫn nộ. Khóe miệng cô lại tự vẽ lên thành một nụ cười. Tuy là sự giận giữ, nhưng rõ ràng là con người trước mặt còn tình cảm với cô.

- Vậy hãy bắt đầu khảo sát ở đây nhé, chúng ta có nhiều kỷ niệm ở đó mà.

 Hori nhìn Minami, khoảnh khắc đó như chậm lại, nhưng không đủ để Minami tìm lại được con người tràn đầy yêu thương cô lúc xưa. Miona kiên nhẫn cùng cô xử lý công việc, con người trước mặt cô đã trưởng thành hơn quá nhiều so với năm năm trước, dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm ấy tản ra một cỗ xa cách khiến cô nghẹt thở.

Minami hít thở một hơi thật sâu, biết rằng mình đã hoàn toàn thất bại khi cố gợi lai ký ức cũ của cả hai.

------
Hori trở về căn hộ sau khi đã ghé qua bar, một chút cồn khiến cô choáng váng, cô đã không đụng đến một giọt rượu kể từ lần cuối cùng Nanase cho phép. Tuy vậy ngày hôm nay cô đã uống một chút, trong sự quản thúc của bản thân, quả thật cô đã không uống quá nhiều.

Hori bấm nút thang máy, tuy vậy khi cửa thang máy vừa khép lại, một ai đó xin bước vào. Hori khó mà giấu được sự nghi vấn, rút cuộc cô ta làm gì ở đây, tuy vậy cô không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, nên quyết định không hỏi.

Cả hai im lặng khi thang máy đi từ tầng 1 đến tầng 46. 

- Chị ấy là một cô gái rất tốt đúng không ?

Minami cất tiếng, nhìn về phía ngón tay áp út của Hori, âm thầm nuốt khan. Cô gái trước mặt cô dường như có một chút lưỡng lự khi trả lời. Hori thực sự không muốn nói bất cứ điều gì với Hoshino Minami cả, cô đã nghĩ rằng mình không cần đáp trả.

- Vợ tôi là một người rất tốt.

Giọng Hori đều đều, nhưng mỗi chữ lại như cứa một nhát vào trái tim Minami,

- Em có nghe nói, chị ấy là người rất hiền, không hay bắt nạt Miona ..

Minami nở một nụ cười chua chát trước khi di chuyển ra phía trước Hori, chỉ trong một khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, không để Hori kịp phản ứng, Minami đẩy Hori vào tường, mạnh mẽ hôn lên.

Hori cảm nhận thấy Minami mãnh liệt chiếm cứ lấy mình, hơi thở này cùng với mùi hương này làm những giác quan của cô trở nên tê dại, phải mất một thời gian cô mới có thể lấy lại lý trí để đẩy cô gái kia ra, lau đi môi của mình.

- Tôi không biết mục đích của cô khi trở về và tiếp cận tôi là gì nhưng dừng lại đi Minami. Cô đi quá giới hạn rồi – Hori cất tiếng khi nhìn Minami bằng đôi mắt đỏ au – Tôi đã đính hôn và sẽ lấy chị ấy, chúng ta chỉ có mối quan hệ công việc, được chứ.

Hori ra khỏi thang máy và tiến thẳng về phòng, không để Minami kịp nói một lời.

Cô không muốn nghĩ về Hoshino Minami nữa, dù chỉ một chút.

- Miona có thích em không ?

- Gì..gì cơ ?

- Gì là gì chứ, em hỏi có thích em không ?

Minami quay qua hỏi Hori khi đang ngồi trong lòng và ôm lấy cổ cô gái lớn hơn, sự bối rối trên khuôn mặt Hori khiến Minami vô cùng thích chí

- Em rất muốn thử làm điều này !

Chỉ thì thầm như vậy, Minami kéo cổ Miona lại phía mình, mắt khép lại, môi chạm môi, với cả hai đó đều là nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên và với một cô gái, liều lĩnh và hoang dại, hai đôi môi quyến luyến lấy sự ngọt ngào của đối phương, Hori run rẩy  ôm lấy eo Minami, chính cô mới là người không điều khiển nổi cảm xúc của chính mình.
Hori bước ra khỏi phòng tắm, nụ hôn vừa rồi vẫn luẩn quẩn quấn lấy cô, cô không thể phủ nhận rằng nó đang lấy đi mọi sức lực của mình. Cô sấy khô tóc mình và đọc tin nhắn điện thoại, 1 tin nhắn từ Nanase, cô muốn trả lời lại, nhưng không nghĩ được điều gì rõ ràng.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Hori ra mở cửa, trước mắt cô là Minami với một hộp quà trên tay, Hori biết thứ này, món bánh mì mà trước đây, ngày nào Hori cũng dậy từ 5 giờ sáng để xếp hàng mua nó cho Minami, sau đó, sẽ là luôn luôn, hai đứa ngồi ăn cùng nhau, đôi khi Minami còn táo bạo giật bánh mì trên miệng của cô nữa.

- Có chuyện gì vậy ?

- Quà tân gia ! Em vừa chuyển đến căn hộ đối diện. Tặng cho Miona đó.

Minami nở một nụ cười, nhưng Miona không hề thấy điều đó dễ chịu một chút nào. Cô cầm giỏ quà, đặt xuống bên chân rồi lùi lại một chút nắm lấy tay nắm cửa.

- Cám ơn ! Cô có thể đi.

Cánh cửa đóng rầm trước mặt Minami. Khi bước vào trong, Miona cầm giỏ quà quăng vào tường, một phút sau hành động bộc phát, cô quét dọn đống lộn xộn bỏ vào thùng rác. Cầm lên những hộp bánh vỡ toang, ký ức cũ lại ùa về…

- Con chào bác ! – Minami ùa vào cửa hàng tạp hóa của mẹ Miona với nụ cười tươi tắn, đối với học sinh trong trường, Minami là ngạo kiều công chúa, ở gần Miona, Minami chỉ là công chúa mà thôi. Mẹ Hori vui vẻ xoa đầu Minami rồi nói vọng lên lầu

- Miona ! Hoshino san đến tìm con này.

Hoshino bằng cách rất tự nhiên, luôn giành được sự yêu mến từ gia đình Hori, đến nỗi ba, mẹ, chị gái của Miona đều đã quen với sự xuất hiện của Hoshino trong nhà họ suốt những năm trung học. Hoshino không có mẹ, cũng không thường xuyên được cảm nhận không khí gia đình, mỗi khi cô bé qua, mẹ Miona luôn cố ý nấu nhiều món ngon hơn một chút.

- Minami ! Dạo này bác thấy con gầy đi đấy , ăn nhiều vào nhé – Bố Miona vui vẻ gắp miếng gà cho Minami, điều mà ông còn ít làm cả với hai chị em Hori.

- Dạ con không gầy đâu con lại mập ra nữa ấy, bác gái nấu ăn ngon quá đi – Minami vẫy vẫy tay vì mĩ thực, Miona ngồi bên cạnh cười tít cả mắt, Minami ăn xong còn quá khích

- Hai bác cho con làm con dâu bác nhé, những món này ngon chết mất thôi.

Miona ho  sặc sụa phải đập đập ngực còn bố mẹ lại cười xòa

- Tiếc quá bác lại chẳng sinh được cậu con trai nào gả cho Minami rồi.

- Không sao không sao ! Con sẽ lấy Miona !

Cả nhà cười không dứt chỉ có Miona cố bám lấy chị mình “ Nước…cho em nước…”

Minami đấm tay lên tường, cô ghét những ký ức ấy, cô ghét việc cô gái kia đã tràn sâu vào cuộc sống của cô đến nỗi ngay cả khi nhìn thấy cha mẹ mình, Miona cũng vô thức nghĩ về Minami. Dù cô đã cố giả vờ là mình mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể nào chịu nổi ánh mắt lo lắng của ba mẹ khi nhìn cô. Thậm chí 3 tháng trước đây, khi Miona dắt Nanase về nhà và nói rằng sẽ làm đám cưới, mẹ cô vẫn phải cẩn thận gọi cô ra một góc và hỏi rằng cô chắc chắn về điều đó chứ.

Xxx

Công việc triển khai rất nhanh, trong khi Hori nhễ nhại mồ hôi thẩm tra khu vực thì Minami điềm nhiên nằm dưới ô hóng gió và thưởng thức sinh tố trái cây. Có sự đối nghịch này là bởi phía Minami là chủ đầu tư của dự án này còn bên Miona là nơi tổ chức sự kiện. Thực ra Hori và Nanase đã định tổ chức đám cưới sớm hơn nếu như không cùng lúc Miona ký thành công dự án và Nanase có đợt nghiên cứu ở nước ngoài. Hori đã muốn hỏi rút cuộc có hay không sự trùng lặp ở đây, nhưng trong lòng cô như có một tường rào vô hình nào đó ngăn cô tìm hiểu sâu hơn vấn đề.

- Đêm nay có lẽ chúng ta phải nghỉ lại đây, đây là chìa khóa phòng khách sạn của cô.

Hori đưa chìa khóa cho Minami, khi nắm lấy chìa khóa, Minami cố tình nắm tay Miona lại và nhìn vào mắt người kia, Hori nhìn bàn tay Minami nắm tay mình như thể nhìn một thứ sai trái,  và rồi giật tay ra khỏi đó, để lại bàn tay của Minami trong một khoảnh khắc cô độc giữa không trung.

Minami nhìn chiếc chìa khóa, có chút ngẩn người, độ ấm rất nhanh trôi qua kẽ tay, sự ấm áp của người ấy đã không muốn trao lại cho cô nữa…

- Agrrr cửa khóa rồi chị hai thật là …

Ba mẹ Miona đi du lịch để hai chị em ở nhà, Minami qua chơi, chị hai Hori vô tình hay cố ý bỏ đi coi concert khóa luôn hai đứa ở nhà, điện thoại gọi hoài không được.

Miona chán nản tắt điện thoại, nhìn Minami mặt hối lỗi, Minami lại vô cùng vui vẻ

- Không sao hết mình xem DVD đợi chị hai về là được rồi !

Vậy là hai đứa tự nấu bữa tối rồi cùng nhau đi tắm và ngồi xem DVD, Minami ngồi trong lòng Miona, thực ra Minami luôn ngồi thế này, nhưng càng gần đây chuyện này có chút khiến Miona khó kiểm soát.

Trên DVD bất ngờ hiện lên cảnh nam nữ chính hôn môi, cảnh sắc táo bạo khiến cả hai đứa không hẹn mà lại cùng nhìn nhau, Hori tính dời ánh mắt đi nhưng Minami không dễ dàng buông tha như vậy, cô bé nhỏ hơn lại như bao lần chồm qua hôn Miona, nhưng cả hai đứa đều hiểu, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn thường lệ, có thể đẩy mọi thứ đi rất xa.

Miona lung túng cởi nút cúc áo trên người Minami trong khi cô gái nhỏ hơn đẩy cô ngã xuống sàn, cả hai không hề dứt khỏi nụ hôn của mình, tuổi 17 liều lĩnh ngây ngô, gần như suýt nữa Miona đã chạm đến quần lót của Minami nếu không phải đúng lúc ấy có tiếng chị hai mở cổng trở về. Khi chị hai bước vào phòng khách thì cả hai đã kịp chỉnh lại quần áo ngồi như pho tượng trên ghế, tất nhiên, bằng giác quan siêu nhạy của mình, chị của Hori biết thừa hai đứa vừa làm chuyện mờ ám

-Hai đứa ngốc, đừng tưởng chị với ba mẹ không biết hai đứa bây đang hẹn hò thật nhé.

Chị hai chỉ nói vậy, bỏ lại hai đứa mặt đỏ tía tai.

Cả hai rời khỏi bãi biển trở về khách sạn, miễn cưỡng dùng bữa tối cùng nhau. Hori để lại Minami và sớm kết thúc bữa ăn, cô lên phòng tắm rồi một mình xuống quầy bar, gọi một ly bia ngồi uống ở đó lắc lư theo tiếng nhạc. Khoảng hơn một tiếng sau, Minami cũng đã thay đồ bước xuống chủ động tiến về phía cô.

- Em uống cùng được không !

Minami cầm chai bia đã khui sẵn ngồi xuống bên Miona, Miona đã có chút say, cô rất muốn từ chối thẳng nhưng hiện tại họ đang là đối tác, từ chối đối tác sẽ là điều không nên. Tuy vậy cô vẫn thể hiện thái độ bằng việc ngồi xích ra khỏi sự đụng chạm của Minami và coi như chuyện cô gái kia nhìn cô với ánh mắt tha thiết chẳng hề liên quan đến mình.

Cả hai ngồi uống cùng nhau cho đến khi say mèm, Minami đặt chai bia xuống bàn, với lấy tay Miona cười vô cùng vui vẻ

- Miona …Miona…còn nhớ giờ khoa học đó không ? 

Hori đang gục trên bàn, nghe Minami nhắc đến giờ khoa học đột ngột hào hứng, cô nhỏm dậy, ôm lấy chai bia và chỉ về phía Minami

- A hôm đó…giờ khoa học…em đi học muộn, không vào lớp mình lại vào lớp tôi…

Minami nắm lấy tay Miona

- Đúng rồi ! Em vào lớp Miona, mơ mơ màng màng chỉ tìm khuôn mặt Miona bước đến và …

Cả hai cùng bật cười, đã nửa đêm, Minami tỉnh táo hơn một chút dìu Miona lên phòng mình, Miona lúc này đã say, nhắc về chuyện cũ là cười không dứt.

- Tôi không tưởng tượng được khuôn mặt thầy dạy khoa học lúc đó khi nhìn thấy chúng ta hôn nhau …haha

Miona vẫn cười khi đổ ập xuống giường, Minami cũng nằm xuống cạnh bên.

- Vì lúc đó em chỉ nhớ là nhìn thấy khuôn mặt của Miona thôi…

Miona đã nhắm mắt lại, Minami dần xích lại gần, vuốt ve khuôn mặt mà cô nhung nhớ, cô biết mình đang điên rồ khi tìm mọi cách để tiếp cận cô ấy, Miona bây giờ đã không còn là của cô nữa, đã có vị hôn thê của người ấy, thậm chí nụ cười hiếm hoi từ cô ấy mà cô nhận được cũng là chỉ từ ký ức mà thôi.

“ Em rất nhớ Miona”

Minami dần tiến sát lại, tim cô run lên khi gần chạm đến Miona. Rõ ràng trước đây cô không e sợ thế này, luôn là người chủ động. Nhưng trước đây Minami tràn đầy tự tin, rằng Miona nhất định thích mình, rằng Miona chỉ của riêng cô, rằng Miona nhất định sẽ yêu cô. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác, Miona không phải của cô nữa, mỗi lần người ấy thể hiện sự chán ghét với cô, Minami tưởng như tim mình lại vỡ ra thêm một mảnh. Những giọt nước to tròn dần hình thành trên khóe mắt, và Minami vô tình để một giọt nước rớt trên khuôn mặt người kia

Hori đột ngột mở mắt, Minami khựng lại, Miona nhìn cô trân trân khiến Minami vô cùng bối rối

- Emm 

Minami chưa kịp nói nên lời, Miona đã kéo cô lại và choán hết bờ môi, nụ hôn này tựa như cuồng phong, ẩn chữa nỗi bi thương thống khổ suốt sáu năm xa cách, Miona đẩy Minami xuống giường, cuống lưỡi mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng đối phương, quần áo trên người cả hai dần được cởi bớt. Minami bấu lấy bờ vai người bên trên, cô cảm thấy mình như không thở nổi nữa, cảm giác thiếu thốn ập đến, cô nhớ người đó đến nỗi muốn tan ra thành nước. Quấn chặt lấy đối phương,cô chỉ muốn được cảm nhận sự yêu thương của Miona, cam tâm tình nguyện giao ra ra hết thảy bản thân mình.

***

Buổi sáng hôm sau khi Hori tỉnh dậy, cô giật mình khi phát hiện Minami đang ôm lấy mình, hơi thở còn phả nhẹ trên cổ cô. Những ký ức tối qua trở về chập choạng không rõ ràng, bối rối lẫn tức giận, cô bật dậy và hất tay Minami ra khỏi người mình khiến cô gái nhỏ hơn tỉnh giấc.

- Chúng ta làm chuyện gì thế này ?

Minami muốn chạm vào Miona nhưng lần này Hori còn gạt tay ra mạnh mẽ hơn, Hori giận giữ như muốn điên rồi. Ngày trước, chưa bao giờ Minami bắt gặp một Miona như vậy.

- Chết tiệt thật, hôm qua tôi đã uống quá say !

Miona vội vã xuống giường tìm mặc lại quần áo của mình, Minami trầm mặc nắm lấy ra giường, cô nằm xuống giường và trùm chăn kín đầu. Cố hít một hơi thật sâu, cô nói bằng giọng điềm nhiên nhất có thể.

- Đâu có gì nghiêm trọng chứ, chúng ta đều đã lớn rồi, ngủ với em khiến Miona cảm thấy chán ghét đến vậy sao.

Hori tìm lại áo khoác và điện thoại, lúc này cô không thể đủ bình tĩnh giữ bản thân mình điềm đạm nữa, cũng không nhận ra những chữ cuối cùng, giọng Minami đã lạc hẳn đi.

- Cô không hiểu sao ! Tôi là người đã đính hôn ! Tất cả những điều này là sai trái.

Miona đi xong giày cao gót muốn bước ra cửa, trước khi rời khỏi phòng, cô ngước nhìn về phía Minami đang trùm chăn kín đầu. Suy nghĩ một chút, cô hạ giọng.

- Chúng ta đều đã lớn, tôi mong cô hãy quên hết những chuyện này đi, nếu cô muốn điều kiện gì thì có thể nói với tôi. Tốt nhất chúng ta hãy hạn chế gặp nhau thì hơn.

Cánh cửa khép lại, cơ thể dưới tấm ra giường nhẹ run lên từng hồi. Minami không giận Miona đối xử lạnh lùng với cô, nhưng nhận ra dẫu cô có trao đi hết tất cả bản thân cũng đã không thể kéo yêu thương của Miona trở về…

- Minami, con phải sang Mĩ điều trị, nếu để càng lâu bệnh sẽ càng nguy hiểm.

- Con không đi ! Con ở đây không đi đâu hết !

- Đừng tưởng ba không biết chuyện con tự tung tự tác ở trường như thế nào. Ba đang cầm giấy báo trúng tuyển đại học của con nhỏ đó. Nếu con còn ngang bướng, đừng nói tờ giấy này, giấy tờ nhà đất, sổ lương, cửa hàng và tất cả mọi thứ gia đình nó có sẽ đều thành tro bụi. Ba nói cho con biết con ăn chơi ba không quản nhưng tuyệt đối con không thể gắn bó cuộc đời với nó, cũng không thể không đi Mĩ, con không có sự lựa chọn nào đâu.

Ngày hôm sau trở lại Tokyo, Hori cố gắng vùi mình vào đống công việc, trở về nhà khi tối muộn, cô nhận được điện thoại từ Nanase và nói chuyện với cô ấy từ khi bước ra khỏi thang máy, khi bước gần đến căn hộ, cô phát hiện ra Minami ngồi đợi trước cửa nhà của mình. Tắt điện thoại, Hori bước tới mở cửa.

- Miona chặn điện thoại của em.

- Cô có thể liên lạc với tôi qua thư ký hoặc máy bàn công ty, chúng ta không có chuyện riêng nào cần nói với nhau cả.

Minami nắm tay Miona lại trước khi Miona bước vào nhà.

- Nói chuyện với em, một chút thôi được không.

Minami theo Hori vào phòng, căn hộ gọn gang với tông màu trung tính. Minami còn nhớ rất rõ Miona thích ngồi dưới ánh mặt trời, thích không gian rộng nhưng khi buồn chỉ thích ở trong phòng kín tắt hết đèn. Miona là người như vậy, rất đối lập, cũng rất nguyên tắc. Sự nghiêm túc cẩn trọng ở Miona chính là điều mà trước đây cũng như bây giờ Minami cảm thấy cuốn hút nhất. Hori gần như đã mặc định tất cả cuộc sống và cố gắng vì tương lai sau này của mình đều dành cho Minami, nên khi mọi dự định đổ vỡ, chắc chắn là một cú sốc lớn với cô ấy.

Cả hai ngồi trước bàn, Minami xoay cốc trà, có thể cảm nhận được người kia khó chịu với mình đến mức nào.

- Asuka đã nói với em về quãng thời gian em rời đi, cậu ấy đã nói là Miona đã...

- Đã dùng ma túy, đã tự tử, đã tuyệt vọng đi tìm người không thể tìm…

- Em xin lỗi….

- Đừng nói về chuyện này nữa, đã qua hết rồi, - Miona nắm chặt hơn bàn tay, Minami có thể nhìn thấy chiếc nhẫn ánh lên lấp lánh. Cô cố giữ cho giọng nói của mình không run rẩy

- M… Miona đã nói với em rằng có điều kiện gì có thể nói với Miona phải không.

Hori trầm mặc, Minami tiếp tục

- Em thật sự không muốn đòi gì từ Miona cả, cũng không muốn phá vỡ hạnh phúc của Miona... Chỉ cần từ nay cho đến khi Nishino-san trở về, Miona cho em ở bên Miona, sau đó em sẽ rời đi, không bao giờ làm phiền Miona nữa.

- Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với điều này

-  Hoặc em sẽ gửi những bức ảnh của chúng ta cho chị ấy …

- Em !!

Hori giận dữ bật dậy nhìn cô gái trước mặt, Minami quay mặt đi, không muốn đối mặt thẳng với cô, Hori bất lực ngồi xuống, hốc mắt đỏ gay gắt.

- Nếu em muốn chúng ta ở bên nhau, vậy tại sao ngày đó lại bỏ đi như thế !

Minami cắn môi né tránh cái nhìn của Miona, cũng để ngăn bản thân mình tiếp tục rơi nước mắt

“Em xin lỗi, điều này em không thể nói”

...

Đó là một buổi chiều mà Minami không hề hống hách như thường lệ, chỉ luôn bám lấy Miona nũng nịu như một con mèo nhỏ, thậm chí khi Miona đang học trong lớp cũng không buông, làm cả hai phải cúp học lên sân thượng. Minami hôm đó không mè nheo, không ra lệnh, không làm phách, chỉ ôm khư khư Miona.

-  Khi học xong chúng mình sẽ sống chung Miona nhé

 - Không, phải cưới nhau đã rồi mới được sống chung chứ

 - Yah, ai nói gả cho Miona đâu

- Là người ta gả cho Minami chứ

- Eww ghét ! Không biết, sau này nếu sống chung, nhất định bữa sáng em sẽ làm cơm cho Miona, bữa tối chờ Miona đi làm về. 

- Thật chứ ! Minami sẽ nấu cơm à !!!

- Em sẽ học !

- Được rồi, hứa đó !

- Hứa !

Minami biết rằng Hori đồng ý điều kiện này của cô hết sức miễn cưỡng, thực ra trong tay cô cũng chẳng hề có bức ảnh nào cả, khi dùng điều đó để Miona chấp nhận thỉnh cầu, Minami đã đánh đổi hết can đảm lẫn tự trọng của bản thân. Những ngày sau đó, Hori đã thiết lập bản thân mình như một con robot vô cảm xúc trong những ngày sống bên cô, hầu hết thời gian cô ấy chỉ im lặng hoặc nói những điều tối thiểu, Minami cũng hiểu rằng mình đang thách thức sự kiên nhẫn của Miona, mọi cố gắng của cô như con thuyền nhỏ bị sóng đánh xa bờ, dù cố gắng chèo bao lâu cũng không thể về lại…

Buổi sáng Hori thức dậy thật sớm, sáng hôm sau Minami lại cố gắng dậy sớm hơn, buổi tối Hori về rất muộn, Minami luôn kiên nhẫn đợi Miona trở về, như hôm nay, khi đã 11 giờ đêm, Hori trở về phát hiện Minami ngủ gật trên ghế chờ cô. Miona kiềm chế cảm xúc bế Minami về phòng, khi đặt Minami xuống giường, Miona phát hiện cô bé kia mơ hồ tỉnh giấc, cô rất muốn rời đi nhưng Minami dùng lực đạo yếu ớt bám lấy bả vai cô

- Miona đã ăn tối chưa ?

- Tôi ăn rồi, những hôm sau đừng đợi tôi nữa.

Hori rời giường, muốn bước ra khỏi phòng nhưng chợt nhận thấy một vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng, tay nắm chốt cửa của cô bỗng chùn lại, cô có thể nghe thấy những giọt nước mắt ấm nóng của Minami thẫm đẫm trên lưng áo mình.

- Miona thật sự không còn yêu em nữa sao ?

Nghe câu này, một giọt nước mắt bất giác chảy xuống, Hori không muốn trả lời mà chỉ muốn chạy trốn, cô cố gắng gỡ tay Minami và muốn ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt, tuy vậy, vòng tay Minami càng siết chặt hơn, giọng nói của cô gái nhỏ hơn đã ngập đầy nước mắt

- Chỉ giả vờ thôi cũng được, Miona đừng đối xử với em như thế này, chỉ cần giả vờ thôi, Miona hãy yêu thương em một chút như lúc xưa được không.

Miona quay lại, cô đưa bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Minami, cô gái nhỏ hơn vẫn nhìn cô với đôi mắt khẩn cầu hy vọng, Miona biết, rõ ràng không phải giả vờ, cô còn yêu thương con người này đến đau đớn quay quắt, nhưng nửa lời cô cũng không thể cất lên, chỉ có những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Chỉ một ngày thôi được không – Minami tiếp tục nài xin – chỉ cần Miona yêu thương em một ngày thôi, em sẽ rời đi, sẽ tránh xa Miona, không làm phiền cuộc sống của Miona nữa. Miona chỉ cần giả vờ thôi cũng được.

Hori cay đắng lắc đầu khi ôm lấy khuôn mặt Minami, cô muốn nói rất nhiều điều nhưng không thể nên lời, Minami như dồn tất cả sự dũng cảm còn lại kéo Miona vào một nụ hôn khẩn khoản. Lúc đầu Miona còn muốn phản kháng, nhưng rồi sự quyết liệt của Minami khiến cô dần dần buông xuôi. 

Đêm đó họ gần như thức trắng cùng nhau, để cùng lặng yên chôn trong vòng tay nhớ về những kỷ niệm cũ, để vờ như những năm xa cách dài đằng đẵng kia chưa từng tồn tại.

Hori tỉnh dậy thấy mình nằm ngay ngắn trên giường, đồng hồ đã là 9 giờ sáng, cô không buồn quan tâm mình đã đến công ty muộn hôm nay nữa, cô sẽ xin nghỉ. Một hương thơm dễ chịu bay đến, cô bước ra nhà bếp và thấy một khung cảnh như trong mơ. Đúng như một kẻ đang nằm mộng, cô bước đến ôm lấy Minami và gục đầu lên cô gái nhỏ đang nấu cơm, khung cảnh, một cách nào đó như bị công tắc thời gian kéo chậm lại.

- Thật không biết rồi em có thể nấu cơm

- Em học nấu để nấu cho Miona đó.

Khuôn miệng dễ thương của Minami làm Miona không cầm được mà đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn này không sâu nhưng kéo dài, điều đó đủ để lòng Minami cảm thấy sự ấm áp từ Miona đang hiện hữu.

- Đợi chút để em nấu bữa sáng cho Miona nhé. – Minami quay lại với nồi canh đã sôi

Miona nhìn Minami ngây ngẩn, rồi lại dịu dàng mỉm cười.

Trong bữa ăn, cả hai vui vẻ đút từng muỗng cơm cho nhau, rất giống hai đứa trẻ ở canteen năm ấy

Này, cả trường này biết hai người là couple rồi, không phải lộ liễu vậy đâu ! – Asuka cắm dĩa tức giận nhìn đôi chim sẻ cùng ăn chung một đôi đũa trước mặt mình.

- Lộ liễu gì cơ ?  - Hori ngây ngô hỏi, Asuka nghĩ mấy đứa đang yêu đều điên rồi, không còn chút tỉnh táo nào cả.

Sau bữa ăn, Hori giúp Minami rửa bát và buổi chiều, cả hai cùng ngồi xem phim kinh dị, hầu như cả ngày họ không hề bước chân ra khỏi nhà mà chỉ quanh quẩn bên nhau, thậm chí, cả hai còn cùng tắm chung và Minami gội đầu cho Miona nữa.

- Vì sao Miona lại cắt tóc . – Minami sấy tóc cho Miona , dùng khăn bông mềm mại xoa đầu cho người kia

- Là Nanase cắt cho...

Điều ấy khiến bàn tay Minami dừng lại đôi chút, nhưng rồi rất nhanh cô lại tiếp tục lau tóc của Miona cho đến lúc khô. Khi cô định xoay lưng đi cất máy sấy, đột nhiên thấy Miona ôm chặt mình từ phía sau

- Nanase là bác sĩ của tôi, ba mẹ không muốn việc học tập của tôi bị ảnh hưởng nên đã tìm riêng một bác sĩ cai nghiện cho tôi…

- Em biết mà, Miona không cần phải nói với em những điều này…

Miona muốn Minami quay lại đối diện với mình, nhưng Minami lại chọn quay đi gạt vội những giọt nước mắt, là bởi cô đau lòng tất cả những quãng thời gian khó khăn Miona phải trải qua. Miona ôm lấy hai vai đẩy Minami xuống giường, nhìn vào mắt Minami thật lâu rồi cúi xuống hôn lên đối phương, cô cũng gần như đã bật khóc khi tựa đầu cả hai vào nhau.

- Tại sao em bỏ đi, tại sao lại làm tất cả những điều này để kéo tôi trở về, em có biết tôi đã nhớ em đến thế nào không, giờ chỉ cần em nói một câu thôi, tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ ấy, em khiến mọi cố gắng để quên em của tôi thành vô nghĩa hết rồi, giờ em nói đi, được không !

Minami nhìn Miona, cả hai nhìn nhau với đôi mắt ngấn lệ, cô biết mình sẽ không thể có câu trả lời cho Miona, cũng chẳng còn cơ hội để chung sống cùng cô ấy suốt cuộc đời. Điều duy nhất Minami có thể là chạm vào Miona lúc này, Miona của cô, con người yêu thương cô vẫn ở đây, ấm áp bằng xương bằng thịt, không phải trong mỗi giấc mơ nơi đất nước xa lạ.

Miona mãi mãi không nhận được câu trả lời, Minami đáp trả bằng cách kéo cô vào một nụ hôn bất tận, cả hai lại đắm chìm bên nhau, đắm chìm vào thế giới chỉ của riêng hai người.

Miona giận em à ?
“…”
Đừng giận em nữa mà …
“…”
Đi mà ~~~

Minami ôm lấy cánh tay Miona khi cả hai cùng ngồi trên sân thượng, Miona nhanh chóng chịu thua.

“Sao Minami lại dời lịch ngoại khóa của cả trường vậy, em biết mọi người đã chuẩn bị cho buổi hoạt động này lâu lắm không”

“ Ai bảo mấy cái hoạt động này cứ khiến Miona bận suốt chứ ! Em chỉ muốn Miona được nghỉ ngơi thôi”

“Thì vì Miona ở hội học sinh mà, lần sau không được tự ý làm như vậy nữa biết không”

“ Em biết rồi, vậy Miona không giận nữa nha ~”

“nha”
“…”
“nha nha”

Minami cứ vậy thơm lên má Miona trong khi cô gái lớn hơn giả vờ lạnh lùng. Tuy vậy Miona không thể giữ vẻ nghiêm túc được lâu khi Minami ngày một chồm tới, đẩy Miona ngã xuống sàn. Hori cảm thấy đầu mình vừa va chạm đau đớn một chút, nhưng rồi lại nhìn thấy bóng Minami trên nền trời xanh. Cô gái nhỏ hơn ngồi trên người cô, cất tiếng cười giòn tan.Như có một cô nhiệt lượng bốc lên, Miona xoay Minami lại nằm dưới sàn và cô ở bên trên, cô bé kia vẫn cười khúc khích. Hori lúc ấy nhận ra cô đã yêu người ấy rất nhiều, nhiều như cả bầu trời này vậy.

Hori tỉnh dậy trong một buổi sáng yên lặng khác thường, những dấu yêu đêm qua vẫn còn vảng vất trong không khí, hơi ấm như vẫn còn lưu lại nơi khóe môi cô nhưng người thì hoàn toàn không thấy. Ngoài cô ra không còn một ai trong căn hộ nữa, mọi thứ trở lại vị trí cũ, không còn chút bóng dáng nào.

Hori vô lực ngồi xuống giường, tất cả chỉ còn là một thoáng mơ, chợt đến rồi chợt đi.

Cảm giác vô định ấy bám theo cô suốt những ngày sau đó, ngay cả khi Nanase trở về.

Nishino đẩy cánh cửa phòng, cánh cửa đẩy những vỏ chai rỗng đổ xuống lăn đi xa, cô hoảng hốt chạy đi tìm Miona, trong phòng tắm gương kính vỡ tan, Hori nằm gục trong bồn tắm với chằng chịt những vết thương, chai rượu dang dở bên cạnh cô nhỏ từng giọt như đếm nhịp vô vọng của thời gian.

Nanase ngồi xuống, chậm vuốt ve những lọn tóc ngắn của Miona, nhớ về cái ngày Miona ngừng uống, khi nó đập bể đầu bạn trai cũ của cô bằng một chai rượu. Tại sao Nanase kiên nhẫn bao dung với Miona đến vậy, có lẽ bởi cô hiểu hơn ai khác, thứ tình cảm cả hai dành cho nhau vốn dĩ đã chưa bao giờ là tình yêu

Miona, hay chúng ta kết hôn đi, em sẽ không như ông ta không bao giờ đánh chị, chị cũng sẽ không như cô bé ấy, không bao giờ rời bỏ em… chúng ta sẽ sống bình yên bên nhau, được không.

Đám cưới đã vẫn diễn ra như dự định, Hori từng bước dắt Nanase vào lễ đường, tiếng nhạc vang lên ngân nga, tựa như khúc thánh ca vang vọng

Tại một nơi nào đó, tiếng máy điện tim yếu ớt dần, cơ thể cô gái nhỏ bé trên giường bệnh nảy lên những cơn co giật từ hồi quang phản chiếu, khuôn miệng cô đầy máu, ngập tràn cả ống thở. Trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, từng dòng ký ức lướt qua Minami, ngày hai đứa gặp nhau lần đầu tiên, ngày đầu tiên hai đứa hẹn hò, ngày hai đứa ôm lấy nhau trên sân thượng, Miona đỏ mặt nói yêu cô…

- Hori Miona, con đồng ý lấy Nishino Nanase chứ ?

- Con … đồng ý.

Hori ngước nhìn Nanase, cô run rẩy nắm lấy bàn tay Nanase và trao nhẫn cho cô ấy, nước mắt bỗng dưng không cầm được, cô gục xuống chân Nanase và khóc nưc nở.

Điện tâm đồ thành một đường thẳng băng, sự sống nhỏ bé tan biến trong an bình. Nơi nhà thờ những con chim bồ câu chợt bay đi, khúc thánh ca lại cất lên rộn ràng.

2 nhận xét:

  1. Một fic buồn nhì.......lâu lắm rồi tui mới đọc một fic khiến mình phải khóc như vậy.

    Bình thường thì lúc nào cũng cho Hori theo đuổi Minami nhưng lần này là ngược lại. Những giằng xé bên trong, những yêu và hận được thể hiện trong đây.

    Tui có một thắc mắc: ở khúc cuối Hori biết Minami sẽ chết ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không hẳn là biết thím ạ, Hori có những linh cảm của những người yêu nhau, giống như thần giao cách cảm ấy, và khác hơn là, nó đồng ý lời tuyên thệ trước Nanase, tức là cuộc đời nó sau này, đã không thể nào dành cho Minami nữa.

      Xóa